Chương 4: Thăng trầm

"Đạo diễn Trương!"

Kiều Ý nhịn không được hô lên, cô nhìn người ngồi đối diện đang cười tủm tỉm kia, đó không phải đạo diễn Trương hay sao? Bộ phim đầu tiên cô diễn cũng là của đạo diễn Trương, có thể nói đạo diễn Trương là Bá Nhạc đầu tiên trong nhân sinh của cô, không nghĩ rằng nhiều năm như vậy, Bá Nhạc vẫn là Bá Nhạc.

"À, Tiểu Kiều, lại đây lại đây!" Đạo diễn Trương vẫy tay với Kiều Ý, đôi mắt nhỏ híp lại chỉ còn một khe hở mỏng manh, "Đã lâu như vậy không gặp rồi, chín chắn hơn, đẹp hơn nhiều nữa."

Đây là lần đầu tiên đạo diễn Trương hợp tác với Thụy Đạt làm phim, vì nữ hai luôn không tìm được diễn viên thích hợp nên ông cũng rất đau đầu.

"Gần đây mới biết tin cô ký hợp đồng với Thụy Đạt, trong tay cũng còn vài vai diễn nên liền nghĩ tới cô, có hứng thú muốn thử một lần không?"

Có có có! Tất nhiên là có, một ngàn một vạn cái hứng thú muốn thử!

Kiều Ý nghiêm túc gật đầu đáp ứng, "...Nhiều năm như vậy đạo diễn Trương vẫn nhớ tới tôi, đây là vinh ạnh của tôi! Thật sự cảm ơn sự trợ giúp của ngài, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức." Lần đầu tiên đóng phim, đạo diễn Trương thực sự đã giúp đỡ và động viên cô rất nhiều trên trường quay.

Thật ra, có diễn vai diễn nào thì Kiều Ý vẫn dốc hết sức nhưng lần này thử thách nhiều hơn.

Sau đó, đạo diễn Trương chỉ vào một người đàn ông trung niên có ria mép bên cạnh, "Tiểu Kiều, vị này là phó đạo diễn Lí."

"Phó đạo diễn Lí, chào ông." Kiều Nghị lễ phép đi tới bắt tay, nhưng đối phương nắm tay cô rất lâu, khiến cô có chút không thoải mái.

"Kiều tiểu thư thật xinh đẹp."

"...Cảm ơn." Kiều Ý có chút xấu hổ nói lời cảm ơn, và dùng sức rút tay ra.

Đạo diễn Trương nhìn đồng hồ và hỏi: "Sản xuất Thẩm còn chưa tới sao?"

Phó đạo diễn Lí lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười nịnh nọt, "Sản xuất Thẩm đột nhiên có việc nên sẽ không tới được."

Hôm nay chỉ là gặp mặt thôi, bởi vì bọn họ còn có chuyện khác cần bàn, Kiều Ý không muốn quấy rầy nên cô tạm biệt rồi rời đi.

"Tôi tin rằng với thực lực của Kiều tiểu thư, vai diễn này nhất định có thể làm được ~ Chuyện cụ thể tôi sẽ liên lạc với cô để nhắc nhở."

"Dạ, dạ, cảm ơn."

Kiều Ý không phải là người quen lười biếng, cô cũng thích cảm giác bận rộn, chạy tới chạy lui giữa các studio khác nhau. Cô cũng muốn có mục tiêu và phấn đấu để đạt mục tiêu đó, dù sao thì cô cũng chỉ 24 tuổi, ai muốn nhanh như vậy mà ổn định tới già đâu? Nhưng câu hỏi đặt ra là, cô còn phải phí hoài bao nhiêu thời gian ở Thụy Đạt thì mới có thể thoát ra?

Tuy nhiên, sau khi chấp nhận phim mới chính là đã có mục tiêu, lần này phải diễn với Hà Lâm nên có chút áp lực.

Thực tế có nhiều diễn viên không muốn đóng phim chung với Hà Lâm, dù sao thì cô ấy cũng quá nổi tiếng rồi. Vì so sánh thì nhạt nhòa, khả năng lớn nhất là bị lu mờ trước mặt cô ấy...

Nhưng có câu nói nghé mới sinh không sợ hổ. Mặc dù Kiều Ý đã xuất đạo áu năm nhưng danh tiếng của cô ấy không khác gì "con nghé mới sinh", như vậy cô hoàn toàn có thể tự tin, mong chờ được diễn với thần tượng.

Khi Phụng Sa biết Hà Lâm là nữ chính, cô bé cũng sợ tới ngây người, phản ứng đầu tiên của đứa nhỏ này là: "Chị Kiều, chị có thể xin chữ ký cho em được không? Em thích chị Hà Lâm lắm!"

Mặc dù họ thuộc cùng một công ty, nhưng Hà Lâm là kim phật của Thụy Đạt, các cô cũng không cùng tầng bậc với nhau, bình thường chỉ đứng từ xa nhìn mà thôi. Hơn nữa Hà Lâm cũng ít khi tới công ty, hiểu biết của Kiều Ý với Hà Lâm chỉ giới hạn trên màn ảnh rộng.

Thật thú vị khi có thể làm quen với các thần tượng ngoài đời thực.

Muốn chia sẻ tin vui này ngoại trừ chia sẻ với Phụng Sa, Kiều Ý không tìm được ai khác để chia sẻ nên cô tự cười nhạo bản thân, sống một cuộc đời bi thảm.

Bữa tối, Kiều Ý chỉ tùy ý ăn hai miếng salad, cô cầm điện thoại lên tìm được một dãy số, do dự mãi mới bấm vào được.

Cuộc điện thoại này đã diễn ra mấy giây nhưng bên kia vẫn chưa hề bắt máy, Kiều Ý chỉ muốn thử xem mà thôi.

Nhưng lần này người kia thực sự chấp nhận nó.

"Dì Băng... là con."

Đối phương không nói chuyện, Kiều Ý lấy hết dũng khí nói: "Dì Băng... Con muốn uống canh sườn heo dì nấu."

"Vậy về nhà uống đi."

Trong phút chốc, nước mắt giàn giụa, nhưng trong giọng nói của cô không hề có chút nghẹn ngào, "Dạ, cuối tuần này... con sẽ về nhà được không?"

"Được."

Nếu cô nhi viện là ngôi nhà đầu tiên của cô thì dì Băng đã cho cô ngôi nhà thứ hai, thực ra trong lòng cô vẫn luôn coi dì Băng như mẹ của mình.

***

Qua ba bốn ngày, Kiều Ý vẫn không nhận được tin nhắn từ người đại diện.

Thật ra cũng không hẳn như vậy, cô nghĩ đây là trách nhiệm của người quán lý, gọi điện thoại nhắc nhở chắc cũng không đáng trách đâu ha?

"Thử vai, thử vai nào?"

"Hả?! Không phải đã nói rồi sao?" Kiều Ý tiếp tục nhắc nhở "Đoàn phim 《Đảo Kế》..."

Sau đó, điện thoại cúp máy...

"Này! Không biết phép lịch sự sao? Không phải chỉ là quản lý à? Đá người cũng phải có lý do chứ!"

"Sao lại đổi người? Tôi cần lí do." Kiều Ý gọi lại, cô dễ nói chuyện nhưng không có nghĩa cô là quả hồng mềm ai cũng có thể bắt nạt.

Đối phương mất kiên nhẫn nói, "Kiều Ý, cô xem cô là ai, muốn chơi lớn là chơi được à? Vậy cô cũng nên đi soi gương xem cô có đủ tư cách hay không! Đoàn phim không thích nên đá cô đó, lí do này cô vừa lòng chưa?"

Mới hỏi lý do đã bị gọi là chơi lớn à, trước đó Kiều Ý thấy cô đều gật đầu, cúi đầu với tên tuổi lớn cơ mà, cô không cảm thấy cô sai. Nhưng đây cũng là bản chất của con người, nhất là trong vòng này, ai chẳng muốn thấy sang bắt quàng làm họ. Bình thường tức giận đều xả về hướng diễn viên nhỏ, thật đúng là biết cách giảm căng thẳng.

Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Ý bị chèn ép vai diễn, rất khó để nói bất cứ điều gì vì tài nguyên công ty đều có người thấy trước. Nhưng lần này ngay cả Trương đạo cũng chỉ đích danh cô, đàm phán thuận lợi, cho dù ông không hài lòng muốn đá cô cũng là sau buổi thử vai mới đúng chứ? Không đến mức không cho cơ hội đã bị đuổi đi như thế này.

"Tôi gọi chị một tiếng chị Thanh là vì tôi biết lịch sự. Mong chị cũng đề cao việc rèn luyện phẩm chất đạo đức của bản thân, chứ không phải thấy ai cũng cho người ta thấp kém."

"Cô..."

Không đợi bên kia gào lên, Kiều Ý trực tiếp tắt máy.

Sau khi nói ra cũng không thấy thoải mái hơn là bao, Kiều Ý cảm thấy khả năng chịu đựng của cô đã lên một tầm cao mới, lúc này, cô thật sự rất bình tĩnh, trước đó cô còn gọi điện thoại cho đạo diễn Trương.

"Alo, có phải đạo diễn Trương không? Tôi là Kiều Ý..."

Phần lớn nghệ sĩ của Thụy Đạt đều đã ký hợp đồng đầy đủ, chỉ một số nhỏ như Hà Lâm ký hợp đồng đại diện một phần, sẽ được tự do phát triển hơn.

Nghệ sĩ không được nhận việc riêng, công ty có quy định rõ ràng nên diễn viên tuyệt đối không được phép gọi riêng cho đạo diễn để bàn công việc.

"Tôi biết có chút không thích hợp khi liên lạc với đạo diễn như thế này nhưng..."

Không lâu sau, đạo diễn Trương nói ông cũng biết việc đổi người này không lâu, "Tiểu Kiều, tôi mới biết chuyện này và tôi cũng không đồng ý, nhưng thái độ của nhà sản xuất rất cứng rắn... Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để tranh thủ..."

Giọng điệu của đạo diễn Trương nghe có vẻ hối lỗi, Kiều Ý cũng hiểu được.

Dù sao tiền còn hơn trời, quyền tuyển diễn viên cũng không hoàn toàn nằm trong tay đạo diễn, quyết định cuối cùng phải phụ thuộc vào nhà sản xuất.

Thụy Đạt không phải là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim này sao?

Kiều Ý tức giận lao vào thang máy, nhấn số 33, Phụng Sa chặn lại chen vào.

"Chị Kiều, chị sao vậy? Tâm trạng chị không tốt sao? Chị đi..." Phụng Sa nhìn số tầng, hai mắt suýt nữa rớt ra ngoài, đây không phải là đi gặp tổng giám đốc sao?!

Kiều Ý tiêu sái hất tóc, cô bình tĩnh nói: "Bộ phim kia bay rồi, chị muốn kết thúc hợp đồng với cái nơi tồi tàn này, chị muốn được tự do!"

Phụng Sa thường nghe Kiều Ý nói về việc chấm dứt hợp đồng, nhưng cô chưa bao giờ nghiêm túc như hôm nay, hơn nữa hai người đang tới phòng tổng giám đốc đó. Cho dù là kết thúc hợp đồng cũng không cần chạy tới đây chứ?

"Chị Kiều, chị định tìm... Diệp tổng để giải ước à? Chị... không bị sao đấy chứ?"

"Ngốc, chị nói thật, chuyện này chị chỉ có thể cùng họ Diệp nói rõ ràng, mấy năm nay em cũng biết chị đã khổ sở như thế nào rồi đúng không." Nói chưa dứt lời, Kiều Ý càng nói càng bực.

Gọi thẳng tổng giám đốc là họ Diệp, xem ra bối cảnh của chị Kiều rất cứng!

"Kiều... Chị Kiều, chị vẫn nên suy nghĩ lại đi, tổn thất vì vi phạm hợp đồng không ít đâu!"

"Ngốc, cảm ơn em, chờ chị thoát khỏi biển đau khổ, chị sẽ mời em ăn cơm." Kiều Ý ôm Phụng Sa một cái thật chặt, cô ngẩng cao đầu đi về phía văn phòng tổng giám đốc.

Nếu Kiều Ý đã muốn thì không ai ngăn được, hơn nữa tổng giám đốc không có ở đây, sự xuất hiện đột ngột của cô khiến các thư ký bên ngoài văn phòng kinh ngạc.

"Cô..."

"Chờ chút!"

"Cô ngăn cản tôi? Cô có biết tôi là ai không?!" Kiều Ý là diễn viên trải qua nhiều năm như vậy, diễn qua không ít nữ nhân xấu xa, ánh mắt hung ác cùng giọng điệu bá đạo, cô thật sự dọa được hai người họ.

Cuộc sống giống như một vở kịch, tất cả phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất.

Kiều Ý đẩy cửa bước vào, khung cảnh thật sự là bẩn mắt.

Cô thấy một người phụ nữ khỏa thân ngồi trên bàn với hai tay bị trói sau lưng bằng một chiếc cà vạt, một người đàn ông còn đang tiếp tục xé quần áo của cô ấy.

"Không tồi!" Kiều Ý bất ngờ cười khẩy.

"A..."

Thật sự là... Ngay cả la hét cũng thật mê hoặc ~ Cô gái nhỏ này có gì mà ngại ngùng, cầu xin không được nói ra sao lại không ngại ngùng như vậy?

"Cô ra ngoài trước đi." Người đàn ông chừng ba mươi tuổi, đeo mắt kính không khuôn viền vàng, kết hợp với "mặt người dạ thú"... Anh ta chỉnh lại quần áo, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.

"Diệp tổng ~" Người phụ nữ che bộ ngực (khủng) sắp lộ ra ngoài, tiếng gọi nũng nịu khiến người ta ghê tởm. Cuối cùng, cô ta lắc lư thân hình như con rắn nước đi ra, không quên dùng ánh mắt đánh nhau với Kiều Ý.

"Diệp tổng, bây giờ ăn trộm còn không khóa cửa sao? Tôi thấy Diệp công tử đã đính hôn vẫn nên giữ mình trong sạch một chút, kẻo lại chọc giận ông già nhà anh."

Diệp Vũ theo thói quen chỉnh lại kính trên sống mũi, cài cúc áo sơ mi cho thật chỉn chu. Làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, "Lão già nhà tôi, không phải cũng là người nhà cô à? Đúng rồi, Kiều tiểu thư có chuyện mới đến Điện Tam Bảo nhỉ?"

Kiều Ý không thể ngờ được đời này lại có quan hệ họ hàng với họ Diệp, "Tôi không trèo cao như vậy được."

Khoa trương mà nói một nửa nghệ sĩ nữ của công ty này đều đã ngủ cùng Diệp Vũ. Dù sao loại chuyện này, một người sẵn sàng chiến đấu, một người sẵn sàng chịu đựng, ai mà không biết nó sẽ hài hòa như thế nào.

Mọi người trong công ty đều biết vị hôn thê của Diệp tổng đều đã đội mấy chục cái nón xanh rồi.

"Bộ phim mới của tôi là anh đá đi đúng không?"

Diệp Vũ chỉ đơn giản để thư ký pha một bình trà, ngồi trên ghế sô pha đối diện với Kiều Ý, sau đó lại rót cho cô một tách trà.

Đây không phải cuộc trò chuyện bình thường, Kiều Ý không có tâm trạng.

"Là tôi yêu cầu thay người." Diệp Vũ thừa nhận rất đơn giản, và chế nhạo: "Em gái thân yêu, em muốn nổi tiếng sao? Anh trai em quen biết rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất, nếu em làm họ hài lòng, em sẽ được nổi tiếng đấy! Chẳng phải mẹ em hiểu nhất chuyện này sao? Tôi nghĩ em cũng như vậy mà đúng không?"

Thằng khốn nạn.

Kiều Ý cầm tách trà hắt lên mặt Diệp Vũ, chỉ tiếc rằng trà quá lạnh để làm bỏng da của tên cặn bã! "Anh thật ghê tởm. Ai thích diễn bộ phim này thì diễn đi. Hôm nay tôi tới đây là để chấm dứt hợp đồng."

Diệp Vũ lấy khăn giấy, lau nước trà trên mặt, "Chỉ cần em có thể lấy ra ba triệu tiền bồi thường, anh sẽ lập tức chấm dứt hợp đồng với em, nếu không cô tốt nhất nên ngây người ở đây cho tôi, đây cũng là ý của ông già!"

Ở lại đây và bị chà đạp dưới chân họ cho đến hết đời.

"Diệp Vũ, anh chờ đấy, tôi nhất định sẽ chấm dứt hợp đồng. Tôi, Kiều Ý, không liên quan gì đến nhà họ Diệp của anh!"

Kiều Ý chịu đựng sự tức giận của mình và đi thẳng đến thang máy.

Phụng Sa vẫn đợi ở đó, rụt cổ nhìn xung quanh, thấy chị Kiều bình an vô sự đi ra, nhưng sắc mặt có chút khó coi, "Chị Kiều... chị có thể..."

Hỏi sao đây, lên đây hỏi đã chấm dứt hợp đồng thành công chưa? Có vẻ hơi không ổn.

"Ngốc, sau này em không cần đi theo chị nữa, chị sẽ không tới công ty."

"Chị, chị thật sự chấm dứt hợp đồng sao? Chị không sao chứ..."

Nếu có thể chấm dứt hợp đồng thì liền phải cảm ơn trời đất, ba triệu, cô không ăn không uống không có nhiều tiền như vậy. Vì họ không thích nhau, cả đời không qua lại với nhau còn được, nhà họ Diệp là một lũ biếи ŧɦái lấy hành hạ người ta làm thú vui.

Thấy tâm trạng của Kiều Ý không tốt lắm, Phụng Sa kiên quyết đưa cô về nhà, "Chị Kiều, chỉ cần chị chưa chấm dứt hợp đồng với công ty, em sẽ làm trợ lý nhỏ của chị, nếu chị không phiền, em sẽ luôn là bạn của chị."

"Ngốc, sao em lại làm chị cảm động như vậy! Chị biết... em về đi, đừng để vợ em đợi!"

Kiều Ý nằm úp sấp trên giường, hai tay để sau đầu, mơ màng nhìn trần nhà.

Khổ sở vì cái gì? Nhiều năm như vậy cô đã ở đây, Kiều Ý mình đây dễ dàng bị đánh bại như vậy sao, mình chính là tiểu cường đánh không chết! Nếu không được, vậy lại đợi ba năm, ba năm sau, hợp đồng sẽ hết hạn, lại bay lên trời.

Chỉ là những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời đều lãng phí ở Thụy Đạt, điều đó thực sự rất đau đớn.

Điện thoại vang lên, một dãy số lạ, ít người sẽ gọi vào số riêng của cô, rất có thể là bấm nhầm, nhưng cô vẫn bắt máy.

"Xin chào?"

"Xin chào, đây là Kiều tiểu thư sao?"

Một giọng nam trung dày đặc, Kiều Ý không thể nhận ra đó là ai, "Xin chào, xin hỏi bạn..."

"Tôi là phó đạo diễn Lí, đoàn phim 《Đảo Kế》chúng ta đã từng gặp nhau."

Nói đến đây, Kiều Ý nhớ rằng phó đạo diễn Lý biếи ŧɦái không trong sạch cho lắm, vì vậy cô lập tức cảnh giác.

"À xin chào..."

"Bây giờ Kiều tiểu thư có tiện gặp mặt không? Chúng ta thảo luận vai diễn đi."

Nhưng vai diễn đã bị thay thế, Kiều Ý nghi ngờ, đặc biệt là trong giới giải trí, cô phải đặc biệt đề phòng. Vì vậy cô từ chối: "Phó đạo diễn Lí, thật xin lỗi, công ty chúng tôi quy định diễn viên không được gặp riêng đạo diễn, nếu có chuyện gì xin liên hệ với người đại diện của tôi được không?"

Tôi vừa cãi nhau với người đại diện của mình hôm nay...

"Là tôi mạo muội rồi, thật ra đạo diễn Trương bảo tôi gọi điện thoại cho cô, nếu không tôi cũng không biết số điện thoại của cô." Chút nữa mình sẽ gọi cho đạo diễn Trương xem ông có bảo ông ta gọi cho mình hay không.

"Không sao, đạo diễn Trương cùng giám chế Thẩm đều ở đây, còn có một số diễn viên cùng tổ, cô tới đây chỉ là làm quen với nhau mà thôi."

Kiều Ý nghe không hiểu, chẳng phải việc này đã thất bại rồi sao?

Một lúc sau, số phòng được gửi tới.

Kiều Ý muốn gọi điện để hỏi về điều đó, nhưng sau khi nghĩ lại, cô quyết định quên nó đi, cô vừa nói chuyện với đạo diễn Trương, ông nói rằng ông sẽ tranh giành một vai diễn cho cô, có lẽ đây là một tin tốt.