"Làm sao vậy?"
"Kiều Kiều, chị đi đâu thế?" Nhan Phàm đã lâu không nhìn thấy Kiều Ý nên bắt đầu gọi điện thoại quấy rầy.
"Tôi có việc đi trước, vậy nhé, bai bai!"
"Này... Chị ơi, chúng ta tới kia ngồi đi?!" Kiều Ý tắt điện thoại, sau đó cô chỉ vào du thuyền neo cách đó không xa, có chút kích động, "Đứng đây mãi chán lắm!"
Trước kia Tiểu Nhược vẫn luôn muốn đi chơi du thuyền, nhưng Kiều Ý mãi không tìm được thời gian thích hợp.
Hay hôm nay là ngày đặc biệt? Kiều Ý vừa lên thuyền liền cảm thấy bầu không khí hơi không đúng, cô liếc mắt nhìn quanh đều là các cặp đôi, một người đi riêng cũng không có! Sao vậy, bây giờ đi thuyền cũng cần có đôi có cặp sao?
Kiều Ý lên thuyền trước, đứng yên, thuyền lại hơi rung chuyển. Đôi giày cao gót mười centimet của Thẩm Ngôn Khanh quả thực khó xử lý, chờ khi cô ấy lên thuyền thì thuyền rung lắc nhiều hơn, Kiều Ý lập tức giữ chặt cánh tay cô ấy, tuy rằng tâm tư rất muốn nhìn bộ dạng Thẩm Ngôn Khanh bị rơi xuống nước ướt nhẹp, nhưng nghĩ lại cô cũng chưa ác đến độ này.
"Cẩn thận một chút."
Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì đẹp, nếu có gì hay để xem thì chỉ có mấy người đang thể hiện tình cảm một cách sến sẩm, không cho hai người đẹp chúng tôi có tình bạn thuần khiết chắc?
Kiều Ý liếc hết bốn cặp đôi xung quanh, mấy cậu trai đang nhìn chằm chằm các cô cũng lập tức cúi đầu, có lẽ bị bạn gái bên cạnh nhéo đùi.
Hai người đi trên đường tỉ lệ người khác quay đầu lại nhìn cũng không thấp, lúc này ngồi cạnh nhau tự nhiên rất bắt mắt, khung cảnh thành phố về đêm thật say lòng người, những mỹ nhân dưới bầu trời đêm cũng rất vừa mắt.
Đoán chừng sau này lên bờ, mấy cô bạn gái nhỏ sẽ lại phải làm bạn trai khó xử: Ai xinh hơn, em hay hai cô nàng vừa lên thuyền?
Hôm nay thời tiết rất đẹp, buổi tối có gió nhẹ mà không hề lạnh lẽo, gió thổi đẩy thuyền đi...
"Thoải mái sao?" Kiều Ý híp mắt, nhỏ giọng hỏi Thẩm Ngôn Khanh, cảm nhận được gió nhẹ thổi qua mặt, đung đưa, tóc có chút lộn xộn. Nghĩ thầm: Mấy người giàu có như cô ấy chắc đã quen đi du thuyền đắt tiền, thỉnh thoảng trải nghiệm cảm giác bình dân chắc không tệ.
"Ừm."
Đây đúng là lần đầu tiên Thẩm Ngôn Khanh ngồi thuyền kiểu này.
"Nếu Tiểu Nhược ở đây thì tốt rồi, con bé vẫn luôn muốn được đi thuyền." Kiều Ý ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng đêm nay thật tròn, trên trời còn có mấy đồ vật đang bay, cô nói: "Đèn Khổng Minh..."
Khi còn nhỏ Kiều Ý không biết đó là đèn Khổng Minh, nhấp nháy nhấp nháy tưởng ngôi sao, nhưng ngôi sao nào lại di chuyển nhanh như vậy? Cô đọc qua "Một vạn câu hỏi vì sao?" nhưng cũng không tìm được câu trả lời, sau này giáo viên ở trại trẻ mồ côi nói với cô rằng đó là chiếc đèn Khổng Minh do người ta dựng lên.
Kiều Ý cái hiểu cái không, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán: "Thì ra con người thật sự có thể tạo ra sao!"
Sau này, hàng năm cô nhi viện sẽ tổ chức cho các em thả đèn Khổng Minh, các em ở đó càng cần có hy vọng và khao khát vẻ đẹp như vậy, dù những điều ước mà các em đã ước không biết sẽ trôi đi đâu, nhưng có mong ước vẫn tốt hơn.
"À này chị ơi, ngày 1 tháng 6 chị có rảnh không?" Kiều Ý chỉ vào mấy chiếc đèn Khổng Minh đang bay, "Cô nhi viện sẽ tổ chức thả sao cho tụi nhỏ."
"Thả sao là gì?"
Kiều Ý vẫn luôn gọi thả đèn Khổng Minh là thả sao, vì trước đó thuận miệng nên cũng lười sửa, tất nhiên Thẩm Ngôn Khanh sẽ nghe không hiểu, "À, chính là thả đèn Khổng Minh."
Thẩm Ngôn Khanh nghĩ nghĩ, cũng không biết có thời gian không, cô ấy chỉ có thể nói: "Vậy tôi sẽ cố gắng tới."
Thật ra ngày 1 tháng 6 đó chính là sinh nhật của Kiều Ý, cô không nói.
Hôm nay ăn sinh nhật cũng tốt, có người chúc mừng sinh nhật hay không cũng vậy thôi, ít nhất còn có thể ăn hai viên kẹo, rất vui đúng không? Lớn như vậy, mỗi năm ăn sinh nhật dì Băng vẫn đưa kẹo cho mình, như vậy đã hạnh phúc lắm rồi...
"Oa! Đèn Khổng Minh kìa!"
"Đẹp quá!"
"Tuyệt ghê, bay cao quá!"
...
Phản ứng của mấy đôi trên thuyền bên cạnh làm Kiều Ý không hiểu được, đặc biệt là mấy chị gái kia, sống mấy chục năm rồi chẳng lẽ chưa thấy đèn Khổng Minh bao giờ? Còn không phải quả cầu lửa, đẹp cái gì mà đẹp.
Còn nữa, nhìn đèn thì cứ nhìn đèn thôi, sao phải ôm mà ăn mừng?
Kiều Ý nhìn thấy cặp đôi bên cạnh đã hôn nhau, cô mới nhận ra ôm nhau cũng không có gì đáng phàn nàn...
Khụ, nơi công cộng, xin chú ý người xung quanh.
Cái gọi là bầu không khí ngọt ngào này có tính lây lan giống như việc ngáp ngủ vậy, cuối cùng mọi người cũng làm theo.
Buồn nôn quá! Chắc Thẩm Ngôn Khanh cũng đã nhận ra, xung quanh đều không nhìn nổi.
Cuối cùng hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, đồng thời ngẩng lên trời.
"A!"
"Ưm!"
"Anh!"
"Ha..."
Bốn giọng nữ sắc bén, bốn thể thức cường điệu, Kiều Ý muốn chửi đổng lên.
Chẳng phải thân thuyền chỉ rung lắc một chút thôi à, mấy người có cần rên kinh khủng như vậy không?
Sau đó mấy cô gái không hẹn mà đồng loạt chui vào ngực bạn trai hờn dỗi:
"Sợ quá..."
"Dọa người ta sợ rồi nè!"
"Làm sao vậy..."
"..."
Một đám phát cơm chó không lỡ cơ hội nào, lại còn đua nhau nữa chứ!
Kiều Ý còn muốn nói: "Dọa chết bảo bối rồi à!"
Nhưng cô cũng không nói như vậy, cô ấp úng: "Cô... không sao chứ?"
Bởi vì thân thuyền mới rung lắc, Thẩm Ngôn Khanh nghiêng người về phía Kiều Ý, một tay cô ấy choàng qua eo Kiều Ý, mà Kiều Ý phản xạ siêu phàm, nhanh chóng duỗi tay phải ra ôm lấy eo cô ấy.
Nói một cách đơn giản, vừa rồi Thẩm Ngôn Khanh suýt nữa ngã nhào vào ngực cô, tư thế này vô cùng mờ ám, lúc này Kiều Ý nửa ôm Thẩm Ngôn Khanh cũng không còn cách nào chửi người khác.
Cô cúi đầu, buông lỏng tay, Thẩm Ngôn Khanh cũng ngồi dậy, hai người nhìn nhau, quá sát rồi.
"Cô còn ổn không?"
"Không sao."
***
Âm Thuần là một công ty phát hành đĩa nhạc uy tín vào thế kỷ trước, lúc trước có không ít ca sĩ nổi danh tới nay vẫn còn khuấy động giới âm nhạc, cơ bản đều là nhân vật nguyên lão. Nhưng đó đều là chuyện của ngày hôm qua, ngành công nghiệp thu âm ngày nay đang suy thoái, Âm Thuần thu không đủ chi, đành phải thành lập công ty con là giải trí Sâm Văn, muốn tiến thân vào lĩnh vực sản xuất phim điện ảnh và truyền hình trong nước nhằm tìm lối thoát mới.
Vì vậy, việc thành lập Sâm Văn là bước chuyển mình của Âm Thuần.
Thẩm Ngôn Khanh chính là dưới tình cảnh như vậy tiếp nhận Sâm Văn, Âm Thuần luôn đánh vào tiêu chuẩn "tạo cảm xúc", mọi đĩa hát được tạo ra quả thực có chất lượng cao, nhưng tình cảm cũng phải dựa trên cơ sở vật chất. Thẩm thị nắm 80% cổ phần của Âm Thuần, tất nhiên người nhà họ Thẩm quan tâm tới việc phát triển Âm Thuần nhất. Sở dĩ Thẩm Ngôn Khanh chủ động xin nhận trọng trách này, vì cô ấy biết Âm Thuần là tâm huyết nửa đời của cha cô ấy.
Sâm Văn thành lập không đến một năm, không có nghệ sĩ ký hợp đồng độc lập, chỉ tham gia sản xuất một số phim điện ảnh và phim truyền hình hợp tác với các công ty khác.
Nhưng Sâm Văn phát triển rất ổn định, nguyên nhân chính là phía sau có Thụy Đạt chống lưng.
"Mời vào."
Văn phòng, Thẩm Ngôn Khanh đang phê duyệt tài liệu liền nghe có người gõ cửa.
"Ngôn khanh."
Nghe được tiếng nói của người đàn ông, Thẩm Ngôn Khanh ngẩng đầu nói với Diệp Vũ: "Sao anh lại tới đây?"
Diệp Vũ cởϊ áσ khoác, sau đó nới lỏng cà vạt đi tới bên cạnh Thẩm Ngôn Khanh, đẩy tài liệu trong tay cô ra, tựa người vào bàn và cúi người về phía khuôn mặt của Thẩm Ngôn Khanh.
"Đón em đi ăn tối sau giờ làm việc."
Thẩm Ngôn Khanh ngả người ra sau, đứng dậy, quay người sắp xếp lại tài liệu bị Diệp Vũ làm lộn xộn, cô ấy đáp: "Tôi còn có việc phải làm, anh đi trước đi."
"Ngôn Khanh, tại sao em luôn không muốn nhìn anh?" Diệp Vũ vừa nói vừa đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn anh ta.
Thẩm Ngôn Khanh ngăn tay anh ta, cô ấy nhìn anh ta nói: "Gần đây công ty có nhiều chuyện, rảnh sẽ cùng ăn cơm với anh."
Một người phụ nữ có ý với mình hay không, chẳng lẽ anh ta còn không biết? Diệp Vũ đã trải qua rất nhiều mối tình, duy chỉ có Thẩm Ngôn Khanh là anh ta chưa phá được, anh ta chưa từng nếm qua vị hôn thê đã đính hôn hai năm của mình, nếu truyền ra ngoài thật khiến người khác chê cười, một tổng tài phong lưu như anh ta làm gì còn mặt mũi.
Đối với Diệp Vũ, anh ta sẽ không ép phụ nữ làm chuyện cô ấy không muốn làm, bởi vì có không ít phụ nữ muốn nhào vào lòng anh ta.
Thẩm Ngôn Khanh là báu vật khiến anh ta vừa hận vừa yêu, Diệp Vũ đã từng uống say chỉ vào Thẩm Ngôn Khanh nói một ngày nào đó cô ấy phải chủ động bò lên giường anh ta. Thẩm Ngôn Khanh cười lạnh không nói gì, sau đó cũng không có sau đó nữa.
Càng muốn, Diệp Vũ càng không cam lòng, anh ta căm giận ôm lấy Thẩm Ngôn Khanh muốn hôn cô ấy, "Anh nhớ em, tối nay ở cùng anh được không?"
"Đây là văn phòng... Diệp Vũ, anh từng nói với tôi cái gì!"
Tiếp xúc gần với Diệp Vũ khiến Thẩm Ngôn Khanh thấy khó chịu, thậm chí là ghê tởm.
Diệp Vũ buông cô ấy ra, đập nắm đấm xuống bàn, "Anh đã nói nếu em đồng ý mới chạm vào em, nhưng em còn muốn để anh chờ bao lâu nữa! Kết hôn thì chúng ta kết hôn đi..."
Tôi không muốn nói chuyện đó bây giờ cho đến khi công ty ổn định lại, và bố tôi cũng không muốn chúng tôi kết hôn vào lúc này."
Thẩm Ngôn Khanh tiếp tục lấy cớ này, Diệp Vũ muốn chạm vào cô ấy không phải vì yêu, chẳng qua chỉ là thấy mới mẻ thôi, thật ra cô ấy biết kết hôn chỉ là lời Diệp Vũ nói để thỏa hiệp mà thôi, đối với người ăn chơi đàng điếm bên ngoài như anh ta thì hôn nhân chính là nhà giam.
"Ngôn Khanh, nếu không thích A Vũ thì cứ hủy hôn đi." Thẩm Ngôn Khanh lại nghĩ tới lời Thẩm Minh Đạt nói.
"Bố, con muốn chờ một chút."
Diệp Vũ sắc mặt giận dữ bỏ đi, anh ta để lại một câu, "Thẩm Ngôn Khanh, đừng để tôi biết cô lợi dụng tôi!"
Như là cảnh cáo, lại là uy hϊếp.
Thương nghiệp liên hôn vốn không phải là một hình thức cùng lợi dụng nhau hay sao?