Chương 1: Diễn viên chuyên nghiệp

Khi ánh đèn chiếu về phía cô, Kiều Ý cảm thấy toàn bộ thế giới đều được chiếu sáng.

- Nữ chính xuất sắc nhất...

Khách mời trao giải kéo dài âm cuối một cách bí ẩn, cuối cùng dõng dạc nói ra hai chữ, âm cuối kéo thật dài: "Là Kiều... Ý..."

Lúc này những lời của người chủ trì đã không còn quan trọng, Kiều Ý chỉ biết rằng hiện tại cô là tiêu điểm của khán giả.

Chiếc váy dạ hội dài màu trắng tôn lên vóc dáng thanh tú của cô, dường như các đường nét trên khuôn mặt của cô được người thợ có tay nghề tốt nhất khắc ra, tuy giới giải trí không thiếu mỹ nhân như vậy nhưng người có khí chất giống cô lại ít ỏi, không có mấy người.

Không nói tới đây là tự phụ hay là không biết xấu hổ, dù sao người đã ngồi vào ghế ảnh hậu như Kiều tiểu thư đây vẫn tràn đầy tự tin.

Khi nghe được tên mình vang lên cô không lập tức đứng dậy mà nhìn thẳng vào ống kính, biểu cảm lúc này tất nhiên là kinh ngạc kèm theo vẻ xinh đẹp vốn có của chính mình, cô chắp tay trước ngực mím chặt môi, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, khóe mắt còn lấp lánh những giọt nước mắt...: "Tôi... Là tôi sao?"

Thật ra trong nội tâm đã cho chính mình một câu trả lời khẳng định:

Không sai, chính là Kiều Ý ta đây, há há há...

Người quay phim đã quay cận cảnh biểu cảm hoàn hảo này, quả thực là đẹp đến nghẹt thở, khiến khán giả hết lần này đến lần khác vỗ tay hoan hô.

Bây giờ có thể đứng lên rồi, để thể hiện sự tao nhã của mình, Kiều Ý đã tự luyện tập vài tư thế đứng trong lòng rồi, không lệch đâu được! Một lần đứng dậy 10 điểm hoàn mỹ! Cô không rảnh quan tâm những diễn viên ngồi xung quanh có quen hay không quen, cô ôm lấy hai người họ rồi mới nói chuyện, trên mặt nở nụ cười như gió xuân: "Cảm ơn... cảm ơn..." mặc kệ đối phương chưa hề nói lời nào.

Tiếp theo lại là một cái xoay người hoàn hảo, Kiều Ý nhìn thính phòng đông đúc, cô vô cùng ưu nhã khom lưng 90 độ, trong lòng ấp ủ lời phát biểu khi lên nhận giải, bắt đầu sắp xếp những đối tượng cần cảm ơn theo thứ tự 1 2 3...

Đột nhiên có một quả trứng thối bay tới!

Bộp!

Nó bay tới, đập vào đầu cô, chất lỏng tanh hôi chảy xuống theo từng sợi tóc, Kiều Ý muốn khóc, có thể quăng cái trứng mới được không!

Hoàn cảnh hiện trường đột biến...

"Kiều Ý cút khỏi giới giải trí đi!"

"Cút khỏi giới giải trí!"

"Cút!"

"Mọi người, xin hãy yên lặng!" Người chủ trì lên tiếng.

Kiều Ý nhìn anh ta tán thưởng, hóa ra anh ta là một người dẫn chương trình chuyên nghiệp, có tố chất và biết kiềm chế, đứng ra bình ổn hiện trường.

"Vừa rồi tôi nhìn nhầm, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất... là Kiều Nhị..."

Thật là lộn xộn, Kiều Ý lau chất lỏng trứng trên trán, "Mẹ nó! Biết ngay là mình đang nằm mơ mà!"

***

Mở mắt ra, vẫn là quen thuộc trần nhà, Kiều Ý bất đắc dĩ mà lắc đầu, cô gãi đầu tóc rối bù, tiếp đó lại mắng cảnh trong mơ, "Cút khỏi giới giải trí?! Chị đây còn chưa muốn đâu!"

Không sai, Kiều Ý là một diễn viên, nhưng thực bi kịch cô chỉ là diễn viên tuyến mười tám.

Nhưng ai nói diễn viên tuyến mười tám không thể có giấc mơ thành ảnh hậu? Nằm mơ cũng là ám chỉ một sự theo đuổi. Cho dù thân ở mười tám tuyến nhưng cô cũng không quên vùng vẫy, vùng vẫy vẫn hơn là chịu chết.

24 tuổi, thật ra Kiều Ý cũng không cảm thấy mình sống có bao nhiêu thất bại, chẳng qua cái này vòng quá mức hào nhoáng, cô không theo kịp cũng không sao nhưng lại bị dính một thân hôi thối... Xác ướp còn có ngày được khai quật, nhưng chỉ sợ khi cô biến thành xác ướp còn chẳng có được ngày ngoi lên.

Xuất đạo 6 năm,một năm không bằng một năm, thật sự rất đau lòng.

Thời gian thực sự có thể thay đổi rất nhiều, Kiều Ý cảm thấy động lực của cô gần như cạn kiệt.

Giống như khi cô mơ trở thành ảnh hậu, trước kia một tuần mơ thấy ba lần, nhưng bây giờ cứ ba tuần mới thấy một lần, thậm chí tần suất cũng giảm xuống, Kiều Ý cho rằng đây là điềm xấu.

Cuộc sống giống như một vụ hϊếp da^ʍ, nếu bạn không thể chống lại nó, hãy tận hưởng nó.

Kiều Ý đồng ý với câu nói này bằng cả hai tay, nếu không phải cô có năng lực tự phục hồi mạnh mẽ, cô đã bị trầm cảm từ lâu rồi.

Cô thích diễn xuất và nghề diễn viên, đó là lý do tại sao cho đến bây giờ cô vẫn chưa từ bỏ.

Phim ảnh Thụy Đạt là công ty điện dảnh số 1 số 2 trong nước, hiện nay một nửa nghệ sĩ hạng nhất nổi tiếng trong làng giải trí đều đến từ Thụy Đạt. Thụy Đạt có tiếng là không nuôi người lười biếng, vì vậy các nghệ sĩ của công ty phải chịu áp lực rất lớn từ sự cạnh tranh nội bộ, nhưng Kiều Ý hoàn toàn không cảm thấy áp lực, vì cô là một ngoại lệ, cô là kẻ ăn hại duy nhất trong công ty...

Nếu không phải chủ cũ phá sản thì Kiều Ý cũng không phải chuyển tới Thụy Đạt, nếu không ở Thụy Đạt, cô sẽ không như bây giờ.

Tuy hợp đồng trong tay còn thời hạn ba năm, Kiều Ý lại không phải tên tuổi lớn, nếu vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường một số tiền lớn mà cô thì lại không đủ tiền, chính vì thế cô ngày ngày muốn tìm cách rời khỏi Thụy Đạt. Có lẽ người khác không thể hiểu được cô có kim chủ tốt như vậy sao lại muốn chạy? Nhưng nơi này, thật sự là ác mộng đối với Kiều Ý...

Kiều Ý mơ mơ màng màng đi tắm đã là 8 giờ sáng.

ID người gọi: Đồ ngốc

"Ngốc, mang bữa sáng cho chị, sandwich trứng gà thịt xông khói, thêm một phần cheese."

"Đã rõ, chị Kiều, em lên ngay đây. Đúng rồi, cửa hàng đồ Nhật mà chị thích hôm nay đang giảm giá 22%, thế nào?"

Kiều Ý uống một ngụm nước sôi để nguội, không chút để ý nói: "Đi a, em mời khách."

Bên tai truyền đến một tiếng nức nở: "Chị Kiều, em chỉ là một trợ lý nhỏ bé mà thôi, lần trước chị bẫy em đi ăn Haidilao rồi mà, aaa..."

"Được rồi, chú ý tiền đồ, chị mời em là được chứ gì."

Kiều Ý nhìn lại lịch sử trò chuyện, ngoại trừ Đồ ngốc chính là số điện thoại của bên cô hay gọi cơm hộp, ngay cả người đại diện đã hơn một tháng vẫn không liên hệ với cô.

Đồ ngốc tốt nghiệp đại học không lâu liền vào Thùy Đạt làm trợ lý, tên thật của cô bé không phải Đồ ngốc, tên chỉ một chữ Sa nhưng lại cố tình là họ Phụng, đồ ngốc chính là đồ ngốc, Kiều Ý cũng lười sửa.

Thời buổi này đến cả trợ lý nhỏ bé cũng muốn lừa nghệ sĩ, hẳn là không có mấy người.

Ước muốn của Phụng Sa chính là làm một người đại diện vàng, nhưng sự thật lại khác với tưởng tượng, cô bé chỉ có thể bắt đầu làm từ trợ lý.

Tuy nhiên, ý chí chiến đấu cao nên cô bé không nhụt chí mà nghĩ thầm rằng cần phải tạo mối quan hệ trước, cô bé vẫn tin chắc rằng mình sẽ tạo được tiếng vang trong giới giải trí, suy nghĩ ấy vẫn tồn tại cho tới khi gặp được Kiều Ý.

Lại nói, Phụng Sa đi theo Kiều Ý đã hơn một năm, khi mới bắt đầu tiếp xúc với Thời Ý còn cảm thấy cô là một nghệ sĩ rất thân thiện và dễ hòa đồng, nhưng sau đó cô bé thực sự muốn khóc không ra nước mắt, Kiều tiểu thư ở Thụy Đạt chính là một "người tuyết", không biết phạm vào sai lầm gì mà giống như là bị đóng băng.

Đi theo Kiều Ý, chắc là sẽ không gặp phải sóng to gió lớn của giới giải trí nhưng lại càng không nói tới tích lũy kinh nghiệm gì đó, bởi vì chuyện này mà Phụng Sa còn buồn bực một thời gian dài. Nhưng sau khi ở chung một thời gian, cô bé phát hiện Kiều Ý thật tốt, ngẫu nhiên sẽ nóng nảy một chút nhưng Kiều Ý vẫn rất tri kỷ, cô cũng biết chú ý cảm thụ của người khác nên cô bé chỉ cần làm trợ lý nhỏ bé của cô là được.

Kiều Ý thường tới tiệm đồ Nhật kia, không khí yên tĩnh, cô rất thích, mà hôm nay người cũng không nhiều.

Hai người ngồi vào chỗ cũ, bắt đầu gọi món.

"Chị Kiều, hôm nay chị không đeo kính râm à, nhỡ bị người ta nhận ra thì sao?" Phụng Sa thăm dò.

Số 13 không phải ai cũng có thể làm được.

Lời này nghe sao lại giống châm chọc với mỉa mai như vậy? Kiều Ý thật sự muốn tát cô bé một cái, lần gần nhất đi đường bị người ta nhận ra đã là chuyện của một năm trước rồi.

"Chị còn đang ước người ta nhận ra chị, được rồi lấy ra đây."

"Chị Kiefu, tại sao công ty lại muốn ẩn chị... mà không phải...", Phụng Sa còn chưa nói xong, cô bé sợ chọc trúng chỗ đau của Kiều Ý.

"Mà không phải trực tiếp đá chị đi đúng không? Chị có người chống lưng, lý do này đã đủ chưa!"

Tình hình của Kiều Ý vẫn là một bí mật với Phụng Sa, nếu nói trắng ra tiền lương mà cô nhận được đều là do có bối cảnh, nhưng được chống lưng tại sao lại không nhận được tài nguyên?

Ở chung với Kiều Ý đã lâu, Phụng Sa không phải lúc nào cũng răm rắp nghe lời cô nói, thỉnh thoảng sẽ nói lại một hai câu.

Kiều Ý cũng rất thích cô bé, kể cả trong vòng hay là ngoài vòng cô cũng không có mấy người bạn, Phụng Sa xem như là một trong số ít người có thể nói chuyện với cô. Có lẽ là bởi vì tính cách của hai người khá hòa hợp, đều là "Tiểu Cường không thể đánh chết".

"Chị Kiều, chị kiềm chế chút đi, mới buổi sáng mà đã ăn nhiều như vậy?"

"Chị không đi diễn, lại không cho ăn... Tay cầm sushi nhưng chân vẫn tập đấy!"

Hai người trò chuyện với nhau thật vui, nhưng không có chú ý tới một cô gái đang đi tới các cô, cô gái nhẹ nhàng chào hỏi: "Chị có phải là... chị Kiều Ý không?"

Vậy mà lại bị nhận ra? Kiều Ý ngẩng đầu lên, nhìn cô sinh viên trước mặt, trong lòng sắp nổ tung, không lễ phép đứng lên, cười nói: "Ừm, là tôi."

"Chị ở ngoài đời so với trên TV đẹp hơn, em rất thích chị diễn cái kia..." Mắc kẹt, tạm dừng.

Kiều Ý mặt đầy chờ mong, Phụng Sa ngồi bên cạnh quả thực đầy đầu hắc tuyến, một tay chống đầu trộm làm khẩu hình "Cố" đối với cô gái kia.

- Cố... Đúng rồi... Cố Thập Nhị, em rất thích." Cô gái nhớ lại tên liền thở phào một hơi, cô gái nhanh chóng lấy ra một bức ảnh, "Chị Kiều Ý có thể ký tên cho em được không?"

Vậy mà lại mang theo ảnh chụp của mình? Kiều Ý càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười, cô cầm lấy bức ảnh ký tên, cảm giác này... sao lại châm chọc như vậy?

Cô gái muốn lấy ảnh chụp về nhưng Kiều Ý lại không cho.

"Bạn học, khi nhìn thấy ai đó có vẻ là thần tượng của mình, cảm xúc của bạn hẳn là phải nghi hoặc, giật mình, khẩn trường, từ từ vui sướиɠ nếu ánh mắt không thể diễn cho đúng thì tay chân và giọng nói cũng không thể đạt được kết quả diễn tốt nhất. Hơn nữa nhân vật này là Cố Thập Nhất, không phải Cố Thập Nhị..."

Cố Thập Nhất là nhân vật duy nhất Kiều Ý co thể gây ấn tượng với khán giả, khi đó cô mới 19 tuổi ra mắt không lâu, cô đã đảm nhận một bộ phim hài Tết được Trung Quốc đại lục, Hồng Kông và Đài Loan hợp tác.

Vào thời điểm đó, với tư cách là một người mới xem như cũng có chút thành tích. Không ngoa nếu nói khi ấy cô nhất định sẽ nổi tiếng~

Chỉ là trời không chiều lòng người, nếu không phát sinh chuyện phía sau có lẽ số cô đã đỏ, sẽ không như bây giờ...

"Thật coi mình là thần tượng à, nhàm chán..."

Cô gái đến cả ảnh có chữ kỹ cũng không cần trực tiếp rời đi.

Kiều Ý ném bức ảnh lên bàn, cô hỏi Phụng Sa: "Bao nhiêu tiền?"

Phụng Sa giả ngu: "Tiền gì ạ?"

"Em thuê mất bao nhiêu tiền?"

"50..."

Cái gì? Chỉ 50? Không đúng, chữ ký này ngay cả 50 tệ cũng không xứng. "Ngốc, em có biết bây giờ chị tức giận như thế nào không?"

"Chị Kiều, em không phải cố ý, chỉ là em thấy dạo gần đây tâm tình không tốt, cho nên..."

"Ngốc, em bị khờ sao? Lần sau hoàn thành nhiệm vụ hãy đưa tiền, hiểu không? Quên đi..." Kiều Ý biết Phụng Sa cũng quan tâm đến cô, lo lắng rằng cô sẽ chán nản. Thật ra cũng tội cho Phụng Sa khi đi theo cô, bởi vì nguyên nhân cá nhân cô mà liên lụy tới tương lai của người khác, cô có chút áy náy.

Có đôi khi Phụng Sa cũng không biết nên an ủi cô thế nào, cô luôn làm bộ không sao cả, tám phần là luôn tỏ ra thờ ơ, có lẽ là loại người bề ngoài có vẻ điềm tĩnh nhưng trong bụng có khi muốn nuốt cả người ta.

Lấy thực lực của Kiều Ý, Phụng Sa cảm thấy cô hoàn toàn có thể phát triển tốt hơn...

Ăn, biến đau buồn và tức giận thành sức mạnh.

"Chị Kiều, có điện thoại." Phụng Sa nhắc nhở Kiều Ý. "Là chị Amy đó, mau nhận điện thoại đi."

Amy là người đại diện của Kiều Ý, người đại diện vàng của Thụy Đạt, cũng là thần tượng của Phụng Sa.