Chương 1: Charlotte

Thân gửi những độc giả.

Thời khắc lạnh lẽo nhất trong năm đã ngày càng trở nên buốt giá hơn với tin buồn về sự qua đời của Công chúa Hoàng gia. Cháu gái của vua Geogre III và nữ hoàng Charlotte đã qua đời khi sinh con.

Và trong khi trái tim của chúng ta đau buồn vì sự ra đi của Công chúa, tâm trí của chúng ta còn đau buồn hơn vì tương lai của Hoàng gia. Vương miện đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng. Một cuộc khủng hoảng mà chúng ta chỉ có thể tưởng tượng rằng Nữ hoàng Charlotte hẳn đã cảm thấy đau lòng sau khi nỗ lực sắp đặt hôn nhân của giới quý tộc và thị trường hôn nhân với một sự nghiêm khắc đáng kinh ngạc.

Tác giả này và cả Anh quốc hy vọng Nữ hoàng Charlotte cuối cùng sẽ dồn sức lực sắp đặt hôn nhân của chính gia đình mình. Dẫu sao, Nữ hoàng hiện đang có mười ba người con, nhưng không có người kế thừa hoàng gia nào từ bất kỳ ai trong số họ. Ít nhất là không có người hợp pháp nào

Nó khiến cho người ta tự hỏi: Kiến thức về hôn nhân của Nữ hoàng phải chăng chỉ là những lời nói suông?

Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 10 tháng 11 năm 1817.

60 năm về trước…

Essεメ, England

The London Road

Ngày 8 tháng 9 năm1761

Như mọi thành viên của giới quý tộc Đức, công chúa Sophia Charlotte của xứ Mecklenburg-Strelitz cũng sở hữu rất nhiều những cái tên. Cái tên Sophia đến từ bà ngoại của nàng, Sophia Albertine xứ Erbach – Erbach, khi sinh ra là một nữ bá tước và trở thành một nữ công tước sau khi kết hôn. Cái tên Charlotte đến từ người cha của nàng, Đức Ngài Charles Louis Frederick xứ Mecklenburg-Strelitz, người sinh ra là con trai thứ hai và qua đời trước khi nắm giữ vị trí gia chủ. Sau đó, có rất nhiều đất đai và của cải mang hai tước hiệu trở thành tài sản của nàng. Đương nhiên đó là Mecklenburg-Strelitz và Erbach-Erbach, và cả Saxe-Hildburghausen, Schwarzburg-Sondershausen, và xa hơn là cả Waldeck-Eisenberg.

Nàng thích tất cả những cái tên của mình và nàng luôn tự hào về chúng, nhưng có một cái tên mà nàng vô cùng yêu thích, đó là Lottie.

Lottie. Đó là cái tên đơn giản nhất trong số những cái tên mà nàng có nhưng đó không phải là lý do mà nàng yêu thích cái tên đó nhất. Sở thích của nàng hiếm khi dành cho những điều đơn giản. Nàng thích những bộ tóc giả cao, những bộ váy áo hoành tráng, và nàng chắc chắn rằng không một ai trong gia đình nàng đánh giá cao sự phức tạp của âm nhạc hay nghệ thuật như nàng.

Nàng không phải là một người đơn giản.

Nàng không phải là vậy.

Nhưng nàng thích được gọi là Lottie. Nàng thích điều đó vì hầu như không ai sử dụng nó để gọi nàng. Bạn phải hiểu nàng để có thể gọi nàng là Lottie.

Bạn phải biết rằng vào mùa xuân, món tráng miệng ưa thích của nàng là bánh torte mâm xôi và mơ, vào mùa đông là bánh strudel táo. Nhưng sự thật là nàng thích trái cây và đồ ngọt, và bất kỳ món ngọt nào được làm từ hoa quả đều là món mà nàng cực kỳ yêu thích.

Những người gọi nàng là Lottie đều biết rằng khi nàng còn là một thiếu nữ, nàng rất thích bơi lội trong chiếc hồ ở gần nhà (khi thời tiết đủ ấm mặc dù điều đó hiếm khi xảy ra). Và họ cũng biết rằng khi mẹ của nàng cấm nàng làm điều đó (nhấn mạnh rằng Charlotte đã quá lớn để vui đùa những trò chơi không nghiêm túc như vậy), Charlotte đã không nói chuyện với mẹ của nàng trong suốt ba tuần lễ. Hòa bình được lập lại chỉ sau khi Charlotte viết một văn bản pháp pháp lý chi tiết, cặn kẽ, nàng chỉ ra tất cả quyền và trách nhiệm của những bên liên quan. Mẹ của nàng đã không bị thuyết phục ngay lập tức bởi những lập luận của nàng, nhưng anh trai của nàng – Adolphus đã xen vào. “Charlotte đã đưa ra một lập luận rất thuyết phục” anh nói. “Em ấy đã cho chúng ta thấy sự logic và trí thông minh của mình, chắc chắn rằng điều đó nên được công nhận”.

Adolphus là người đã đặt cho Charlotte cái tên Lottie. Và đó là lý do thật sự lý giải cho việc tại sao Lottie lại là cái tên mà nàng yêu thích nhất. Đó là cái tên được đặt bởi người anh trai yêu dấu của nàng.

Xin lỗi, đó là người anh trai yêu dấu trước đây của nàng.



“Em trông giống như một bức tượng điêu khắc”, Adolphus nói và nở một nụ cười tươi rói như thể nàng không hề dành ba tuần để cầu xin anh đừng gả nàng cho một người xa lạ.

Charlotte muốn lờ anh đi. Nàng không trông mong gì hơn việc không bao giờ nói một lời nào với anh trai đó trong phần đời còn lại của cả hai, nhưng ngay cả nàng cũng nhận ra hành vi bướng bỉnh vô ích của chính mình. Và bên cạnh đó, họ đang trong một chiếc xe di chuyển đến phía đông nam nước Anh, và họ sẽ phải di chuyển đến một nơi rất xa với đất nước của họ.

Nàng cảm thấy chán nản và bực tức, một sự kết hợp tồi tệ trong tâm trạng của nàng lúc này.

"Những bức tượng là tác phẩm nghệ thuật," nàng nói một cách nói lạnh lùng. "Nghệ thuật là điều đẹp đẽ."

Điều này làm anh trai nàng bật cười "Nghệ thuật có thể đẹp đẽ để ngắm nhìn," anh nói với một chút hài hước. "Còn em, thì trông ngớ ngẩn đến mức đáng trách."

"Điều đó có ý nghĩa gì không?" Charlotte nói một cách gắt gỏng.

Anh nhún vai. "Em, không được cử động dù chỉ 1 inch trong sáu giờ t."

Oh. Oh. Anh không nên đề cập tới điều đó. Charlotte nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh bằng ánh mắt dữ dội mà anh nên sợ hãi. "Em đang mặc lụa Lyonnaise. Trang trí bằng đá sapphires Ấn Độ. Với lớp ren trăm năm tuổi."

“Và trông em rất xinh đẹp”, anh nói. Anh rút tay ra, đặt nhẹ nó lên đầu gối của nàng để rồi phải vội vã thu thay về khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt ấy.

Đằng đằng sát khí.

"Rõ ràng di chuyển quá nhiều có thể làm rách ren." Charlotte lẩm bẩm. Nàng thực sự lẩm bẩm. "Anh muốn em làm rách ren không? Muốn không?"

Nàng không chờ anh trả lời. Cả hai đều biết rằng anh không nên trả lời.

"Nếu vẫn chưa đủ," nàng tiếp tục, "Bộ váy này đặt trên một lớp lót đặc biệt được làm từ xương cá voi."

"Xương cá voi?"

"Đúng. Xương cá voi, anh trai ơi. Xương của cá voi. Cá voi đã chết để em có thể trông như thế này đây."

Khi nghe điều đó, Adolphus cười lớn. "Lottie—"

"Đừng," Charlotte cảnh cáo anh. "Đừng gọi em là Lottie như thể anh quan tâm."

"Đến đây nào, Liebchen, em biết anh quan tâm mà."

"Em biết sao? Bởi vì em không có cảm giác anh quan tâm tới em. Em cảm thấy em đã bị trói như một con lợn quý giá và đặt lên bàn thờ để làm vật hiến tế vậy."

"Charlotte—"

Nàng nhe răng. "Liệu anh có cho táo vào miệng em không?"



"Charlotte, dừng lại. Em được chọn bởi một vị vua. Đó là vinh dự lớn."

"Đó," Charlotte càu nhàu. "Đó là lý do tại sao em tức giận. Những lời dối trá. Anh sẽ không ngừng nói dối."

Nàng không thể chịu đựng được nữa, những lời nói dối vô tận này. Đây không phải là một vinh dự. Nàng không chắc đó là gì, nhưng chắc chắn không phải là một vinh dự.

Vua George III của Vương quốc Anh và Ireland đã xuất hiện từ đâu (hoặc chính nhân dân của ngài, ngài không vì thế mà hiện diện) và một quyết định không thể lý giải rồi rằng nàng, Sophia Charlotte xứ Mecklenburg-Strelitz, sẽ trở thành nữ hoàng kế tiếp của ngài.

Mecklenburg-Strelitz. Họ đã đi đến Mecklenburg-Strelitz. Charlotte yêu quê hương của mình nơi có những hồ nước êm đềm và những bãi cỏ xanh tươi, nhưng nàng nhận thức được rằng xứ Mecklenburg-Strelitz được coi là một trong những xứ sở quan trọng nhất của toàn Đế quốc La Mã Thần thánh.

Không nói đến khoảng cách. Những cố vấn của đức vua đã phải đi qua hàng chục công quốc và các nước chư hầu, với hàng chục công tước và công chúa, trước khi đến Mecklenburg-Strelitz.

“Anh không hề nói dối em, Charlotte,” Adolphus nói. “Đó là sự thật, em là người được chọn”

Nếu Charlotte có thể di chuyển trong chiếc áσ ɭóŧ làm từ xương cá voi, nàng đã xoay người để nhìn anh trai một cách rõ ràng hơn. Nhưng nàng không thể, vì vậy nàng buộc phải nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng. "Và việc đó khó khăn như thế nào?" nàng chất vấn. "Họ cần gì? Không có gì đặc biệt. Một người có thể sinh nhiều con. Một người có thể đọc. Một người có tất cả các phẩm chất xã hội. Một người có dòng máu hoàng gia. Đó là tất cả những gì họ đòi hỏi."

"Chẳng có gì cả, Liebchen."

"Đó không phải là một niềm vinh dự. Và anh đã có thể họ chọn người khác. Một người đủ ngu ngốc để muốn nhận lấy nó."

"Họ không muốn một người ngu ngốc. Họ muốn em."

Lạy Chúa, anh không thể ngôc nghếch đến thế được. "Adolphus, hãy nghĩ đi", nàng van nài. "Tại sao lại là em? Ngài có thể chọn bất cứ ai. Bất cứ ai. Nhưng họ đã tìm kiếm em trên khắp lục địa. Nhất định phải có lý do."

“Bởi vì em đặc biệt”

“Đặc biệt?” Nàng nhìn vào đôi mắt tròn tràn ngập sự ngây ngô của anh trai. Không, không phải vậy. Anh không ngây thơ, anh chỉ đang cố gắng làm cho nàng yên lòng, như thể nàng là một đứa trẻ ngốc nghếch, quá mù quáng hoặc ngu ngốc để có thể nhận ra mạng lưới của sự phản bội đã được dựng lên và vây lấy nàng. "Em là người lạ đối với họ," nàng nói. "Họ là người lạ đối với chúng ta. Anh không thể nghĩ rằng em ngốc nghếch đến thế. Phải có một lý do họ mới muốn em, một người xa lạ. Và lý do đó không thể là một lý do tốt. Em biết điều đó vì anh không nhìn vào mắt em khi nói chuyện với em."

Phải mất một lúc sau Adolphus mới có thể cất lời nhưng đó đều là những lời sáo rỗng và vô ích. “Đó là điều tốt lành, Lottie. Em sẽ được hạnh phúc.”

Nàng nhìn anh trai chằm chằm, đây là người đàn ông mà nàng nghĩ rằng, hơn bất cứ ai, nàng là người hiểu rõ anh nhất. Đó là anh trai của nàng, người đã trở thành gia chủ từ khi cha của họ qua đời vào chín năm trước. Anh đã thề sẽ bảo vệ nàng. Anh đã luôn nói với nàng tất cả những điều tốt đẹp và quý giá, và nàng tin anh trai của mình.

Lẽ ra, nàng nên biết rằng, anh là một người đàn ông và giống như tất cả các người đàn ông khác, anh cũng coi phụ nữ như những quân cờ được di chuyển khắp châu Âu mà không một chút suy nghĩ đến hạnh phúc của họ.

"Anh chẳng biết gì cả," nàng nhỏ giọng nói.

Anh không nói gì.

"Anh tuyên bố rằng em sẽ hạnh phúc như thể anh có thể biết điều đó. Như thể những lời nói của anh sẽ làm cho em được như vậy. Liệu anh có hỏi em dù chỉ một lần duy nhất rằng em muốn gì không? Không, anh đã không làm vậy.”