Chương 002: Cổ mẫu

Kỷ Thanh Phỉ thân mình tinh tế nhỏ yếu giống như một đóa hoa kiều nộn, dựa vào l*иg ngực Tinh Thần, tinh tế run rẩy.

Nàng rũ mắt, ánh mắt dừng bên trên váy sam xanh nhạt, thanh âm nhẹ tựa gió, khẽ nói:

“Tinh Thần, từ đây đến ngày mười lăm, còn kém hai ngày.”

Vào ngày mười lăm hàng tháng, Kỷ Thanh Phỉ thân là cổ mẫu của Tinh Thần, tất nhiên là phải nuôi hắn một hồi.

Là...... nuôi hắn.

Nhớ tới còn có hai ngày, nữ tử mảnh khảnh nhíu mày liễu, đầu khẽ chuyển, thái dương tránh khỏi nụ hôn của nam nhân phía sau, bộ dáng thanh lệ lộ ra vẻ không tình nguyện.

Nam nhân sau lưng dường như không có ý tứ buông tha nàng. Nàng đặt tay lên mu bàn tay của hắn, nhẹ nhàng đè xuống, ngón tay ngọc trắng nõn cầm lòng bàn tay của Tinh Thần, run rẩy, ý muốn kéo tay hắn ra khỏi vai của nàng.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cực kỳ không tình nguyện cùng hắn thân cận.

Tinh Thần hiểu rõ, khuôn mặt tuấn mĩ của hắn bất giác lộ vẻ khổ sở, hành vi như cũ mang theo sự thành kính, nhưng đôi tay lại cố chấp không nghe theo chủ nhân, vẫn đặt trên vai nàng.

Đầu của hắn cúi xuống càng thấp, môi mỏng đỏ tím như máu, khẽ chạm vào vành tai chủ nhân, sóng mũi cao thẳng kề sát mái tóc nàng, phảng phất như dã thú đói khát không nhịn được mà ngửi con mồi của mình.

Sau đó, dùng sức hít một hơi kéo theo mùi thơm trên người Kỷ Thanh Phỉ.

Động tác như vậy lại không khiến người ta cảm thấy bỉ ổi, ngược lại mang theo chút con trẻ ngây thơ.

Hắn luôn thiên chân vô tà, đơn thuần, toàn tâm toàn ý chỉ nguyện trung thành với một người cổ mẫu.

Nhưng có khi, Tinh Thần cũng không thể khống chế được cổ vương trong cơ thể của mình, đặc biệt là lúc cổ mẫu ở trước người hắn, hắn ngày ngày đêm đêm nhìn nàng, bảo hộ nàng, nghe theo nàng, cũng nửa bước đều không rời nàng.

Cách ngày nàng nuôi hắn chỉ còn có hai ngày, nhưng mà càng là tới gần ngày này, Tinh Thần càng không thể khắc chế, là hắn sai, hắn vi phạm ý nguyện của cổ mẫu.

Nhưng mà hắn không khống chế được.

Nàng quá thơm, đó là một loại hương thơm đến từ thân thể chủ nhân, chỉ thuộc về nàng, hắn suy nghĩ, khi nàng nuôi hắn, hắn cùng nàng gần sát như vậy, mùi hương sẽ càng nùng liệt, khiến hắn nhịn không được muốn càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều.

Một tia hương thơm mỏng manh như vậy đã hấp dẫn hắn, đem hắn từ bên trong bồn chứa vạn bổ trùng kia bò ra, từ đây về sau, nàng là cổ mẫu của hắn, hắn là cổ vương của nàng.

Chỉ có thể là nàng.

Hắn vô pháp kháng cự, nếu không cũng sẽ không bị nàng hấp dẫn, nhận nàng làm chủ.

Hơi thở nam nhân dừng ở sau tai Kỷ Thanh Phỉ, tay nàng kéo theo tay Tinh Thần rơi xuống, sau đó, hắn ôm lấy eo nàng, môi đỏ tím lặng lẽ gọi nàng một tiếng.

“Chủ nhân......”

Là tìиɧ ɖu͙© kêu gọi, tuy rằng còn chưa tới ngày trăng tròn, nhưng hắn đã nổi lên dục niệm.

Kỷ Thanh Phỉ nếu như vẫn không thể ngăn cản, sáng sớm hôm nay, liền lại phải “nuôi” hắn.

Nàng dùng sức đi phía trước một bước, thoát khỏi cái ôm của Tinh Thần, tóc dài từ sau lưng chảy xuống trước vai, từng sợi tóc đen nhánh dừng ở trên chăn gấm, lớn tiếng nói một câu,

“Còn chưa đến ngày, Tinh Thần, ta nói, còn có hai ngày nữa.”

Tay Tinh Thần vẫn còn treo trên eo nàng, hơi thở nhuốm du͙© vọиɠ lại bởi vì nàng quát lớn, bị hòa tan đi một chút, nhưng nếu là hắn mạnh mẽ muốn tiếp tục, nàng cũng không thể phản kháng.

Bởi vì nàng là cổ mẫu, trời sinh phải nuôi cổ.

Đối với người sái giáo, địa vị của cổ mẫu là tôn quý, nuôi cổ, cũng là chức trách của các nàng.