Chương 013: Đệ nhất mĩ nhân Trung Nguyên

Giáo chủ lộ ra bờ vai ngọc, người mặc bộ trang phục đỏ tươi, tay cầm một tẩu hút thuốc phiện vàng kim có khắc hoa văn phức tạp, dựa vào một tảng đá, cười nói:

“Đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên, Kỷ Thanh Phỉ? Muội muội ngươi chỉ đem ngươi bán một ngàn hai trăm lượng hoàng kim, chậc chậc chậc, nhưng thật ra là để cho người sái giáo chúng ta nhặt được một cái tiện nghi.”

Hỷ phục đỏ tươi trên người Kỷ Thanh Phỉ đã ướt đẫm, mái tóc dài của nàng mang theo một ít dầu mỡ, ướt dầm buông lỏng trên lưng, đôi mắt rốt cuộc thích ứng cảnh tượng kỳ quái trước mặt, nghe được giáo chủ nói, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, đôi tay đang muốn dùng sức, lại hốt hoảng kinh ngạc nhìn đôi tay, há mồm, lẩm bẩm hỏi:

“Thân thể của ta ... Không có một chút sức lực?”

“Kia cũng không trách người sái giáo chúng ta.”

Giáo chủ nghiêng người dựa vào ghế, nũng nịu nói, môi đỏ của nàng phun ra một ngụm khói, ngón tay vòng quanh một sợi tóc bạc, giống như là của người nam nhân tóc bạc ở phía sau nàng, nhưng nam nhân toàn bộ hành trình chưa từng liếc mắt xem Kỷ Thanh Phỉ, chỉ cúi đầu, chuyên chú nhìn giáo chủ ghế trên.

Chỉ thấy người giáo chủ một thân y phục đỏ rực đưa tay hướng bên cạnh, nam nhân tóc bạc hắc y liền khom lưng, đem giáo chủ từ trên tảng đá đỡ lên.

Nàng giống như cả người không có xương cốt, mềm mại dựa vào nam nhân bên người, tẩu hút thuốc phiện đẩy ra phía trước hai gương mặt quỷ, ngồi đối diện Kỷ Thanh Phỉ trên mặt đất, một bộ dáng không dám tin tưởng, mềm mềm mại mại nói:

“Muội muội ngươi chỉ nói muốn bán ngươi, chúng ta muốn là thân thể ngươi, nhưng không nói muốn cái khác, ngươi thân mình không có sức lực, là bởi vì muội muội ngươi hạ độc, làm hỏng căn cơ của ngươi, ai, thân mình rách nát của ngươi này, sống không được mấy tháng, ai, bởi vậy nên căn cơ của ngươi hỏng cũng không có quan hệ cùng chúng ta nha.”

Ý tứ chính là Kỷ Nguyệt Lam không chỉ có đem đích tỷ của mình bán nhập ma giáo, còn phế đi cơ thể của nàng?

Nàng ta sao lại hận nàng như vậy? Sợ nàng ở chỗ người sái giáo có một đường sinh cơ, đem thân thể nàng phá đi căn cơ, dù cho Kỷ Thanh Phỉ trải qua sự tra tấn của người Sái giáo còn sống, cũng sống không quá mấy tháng thời gian.

Kỷ Thanh Phỉ ngẩng đầu, nhìn Ma giáo giáo chủ yêu diễm trước mặt, trong đầu hiện lên đủ loại sự tình đáng sợ mà nàng sắp phải trải qua, nói trong lòng không sợ, không oán, bất hối, đó là giả, cũng chỉ thấy nàng suy nhược trên mặt, rơi xuống hai hàng thanh lệ, nghẹn ngào hỏi:

“Vì cái gì? Nàng vì cái gì làm như vậy?”

Thanh âm bỗng nhiên lại sắc nhọn lên, tê hô:

“Kỷ Nguyệt Lam vì cái gì muốn làm như vậy? Vì cái gì?”

“Không biết.”

Giáo chủ lại cười, dựa vào nam nhân tóc bạc, cười như thiếu nữ thiên chân vô tội, nói:

“Ta thích mỹ nhân nhi, cổ của người sái giáo chúng ta, cũng thích mỹ nhân nhi, ta mặc kệ ân oán của tỷ muội các ngươi, muội muội ngươi chỉ lo bán ngươi, chúng ta chỉ lo mua, nhưng ngươi yên tâm, hiện giờ ngươi bị ta mua, chính là người của Sái giáo chúng ta, chúng ta tự sẽ không để người trong giáo bị người ngoài khi dễ.”

Về sau, nàng lại thay đổi gương mặt, giống như dạ xoa, cúi đầu đối với Kỷ Thanh Phỉ nói:

“Nhưng ngươi cũng không thể phản bội sái giáo chúng ta, nếu là dám có phản ý, liền đem ngươi ném nhập sái bồn, đi nuôi vạn cổ, sẽ không để ngươi chết đi một cách dễ dàng.”

Lời này của nàng ta có ý tứ gì, Kỷ Thanh Phỉ cũng không biết được, chỉ mơ màng hồ đồ, cảm thấy mặt quỷ quanh thân đều nhảy lên, tâm tư còn chìm trong nỗi khϊếp sợ thứ muội phế đi căn cơ của mình, lại cảm giác các nơi đều có tiếng cười.

Trong tiếng cười, hai mặt quỷ bên cạnh, trái phải đỡ nàng dậy, đem nàng kéo một đường tới sâu bên trong chỗ hắc ám.