Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ở chân núi Man Đầu xa xa, nó rất nhỏ và tồi tàn…”

Hạ Nhạc lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra, chạy về phía núi Man Đầu.

Cô biết ngọn núi mà ông nói chính là nó.

Ngọn núi đó nằm ở nơi hẻo lánh nhất vùng quê, dưới chân núi không có nhiều gia đình nhưng trên núi lại có rất nhiều ngôi mộ lớn nhỏ.

Từ nhỏ cô đã nghe người lớn nói rằng trên ngọn núi đó có ma, có dã thú ăn trộm gà vịt, có yêu quái có thể ăn thịt người, đủ loại truyền thuyết ly kỳ cổ quái đã khiến ngọn núi ấy trong mắt cô đầy âm u và huyền bí.

Tâm trí của trẻ con rất sinh động, luôn luôn tưởng tượng phong phú. Bọn họ thường lập các đội thám hiểm nho nhỏ để khám phá ngọn núi ấy nhưng đi được nửa chừng thì đã bỏ cuộc.

Hạ Nhạc chạy rất lâu, đi qua rất nhiều ngôi nhà cũ kỹ mà cô chưa từng thấy, cũng đi ngang qua rất nhiều người.

Hầu hết dân làng đều quen biết nhau, bỗng nhiên nhìn thấy một cô bé kỳ lạ chân không chạy trên đường như vậy khiến không ít người kinh ngạc nhìn cô.

Hầu hết những người đi ngang qua đều lớn tuổi, những người mà sẽ chào đón cô một cách thân thương khi gặp nhau trên đường nhiều năm sau, hoặc cũng có thể sẽ trở thành một trong những ngôi mộ mà cô đi ngang qua trên một đỉnh núi nào đó.

Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, khiến Hạ Nhạc muốn khóc mấy lần.

Đột nhiên, phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Anh, bữa tối ăn gì thế?”

“Ăn rắm.”

Nghe được những lời rất hiện đại này, cảm giác như Hạ Nhạc được kéo trở lại.

Quả nhiên, người có vẻ ngoài ngây thơ ngồi trên xe đẩy phía trước chính là ông chú Hạ Thiệu Minh của cô.

Người kéo xe phía trước là ông nội cô, Hạ Thiệu Hoa.

Bóng lưng hơi khom lại của ông đang cố gắng kéo chiếc xe về phía trước một cách chậm rãi từ từ chồng lên hình ảnh của ông nội trong ký ức cô.

Trái tim cô như được một dòng nước ấm tưới vào, Hạ Nhạc tiến về phía trước mấy bước, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Cô nhìn xuống chân mình, một lát sau bèn chạy về phía trước, vượt qua Hạ Thiệu Hoa, dừng lại cách đó không xa rồi ngồi xuống đất.

Không ngờ Hạ Thiệu Hoa chỉ quay lại mắng Hạ Thiếu Minh mà không hề để ý đến cô.

Hạ Thiệu Hoa kéo xe, trực tiếp đi qua trước mặt Hạ Nhạc, suýt nữa cán qua chân Hạ Nhạc.

Cũng may Hạ Nhạc phản ứng nhanh, rút

chân lại nên không có chuyện gì xảy ra.

Hạ Nhạc mím môi, đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên mông rồi lại chạy về phía trước.

Sau khi vượt qua bọn họ, cô lập tức ngã xuống đất: “Ôi, đau quá!”

Lúc này, dì bán trứng ven đường gọi lớn: “Thiệu Hoa, sao hôm nay tan làm sớm thế? Có mua mấy quả trứng để bồi bổ sức khỏe cho Thiệu Minh không?”

Hạ Thiệu Hoa lễ phép gật đầu, cười nói: “Ở nhà vẫn còn ạ.”

Xe lại đi qua Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc không khỏi bật khóc.

Lúc này Hạ Thiếu Minh nghe thấy tiếng động liền thò đầu ra khỏi xe rồi nhìn thấy Hạ Nhạc.

Vẻ mặt của cậu bé từ bối rối chuyển sang sợ hãi: “Này, anh, anh là…”

Hạ Thiệu Hoa nghe thấy tiếng động thì dừng bước, quay lại thì thấy Hạ Nhạc đang ngồi dưới đất khóc rất thảm thiết.
« Chương TrướcChương Tiếp »