Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, ông già ấy cuối cùng cũng cử động, ông nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ không một gợn mây, chỉ có vài chú chim đang bay lượn.

Ông khẽ đặt chiếc cốc men xuống.

Cách bài trí của bệnh viện này rất cũ, giống y hệt với bệnh viện ở quê thời thơ ấu của Hạ Nhạc. Cô đoán đây chính là tiền thân của bệnh viện đó.

Và nhà cô chỉ cách bệnh viện này hai trăm mét.

Lúc này, vóc dáng của Hạ Nhạc rất nhỏ nhắn, nữ bác sĩ chữa trị cho cô đang nói chuyện với những người khác tại bàn cũng không để ý đến cô.

“Bảo sao tôi chưa từng thấy bao giờ, hóa ra là họ hàng của trưởng thôn.”

“Không phải trưởng thôn không có thân nhân hay sao?”

“Ai biết được, người ta tự đến.”

“Mà lạ quá ha, quanh năm suốt tháng mới có thể gặp được ông ấy một lần…”

Hạ Nhạc không biết họ đang nói gì, chỉ dựa vào trí nhớ của mình mà tìm ra lối ra của bệnh viện.

Lúc này tầm nhìn đã rộng mở.

Toàn cảnh xã Tiêu Viên năm 1949.

Trời xanh, đất vàng, cây cỏ um tùm, những ngôi nhà gỗ bùn kiểu cũ, đây chính là xã Tiêu Viên năm 1949, là hoàn cảnh hiện tại của quê cô năm 1949.

Thế hệ đó đã phải trải qua vô số gian khổ, để thế hệ sau này được nhìn thấy những tòa nhà cao chọc trời.

Đây chính là quê hương của ông nội.

Hạ Nhạc bước chân trần trên mảnh đất đầy bùn và đá sỏi, cô không quan tâm cơn đau truyền đến từ lòng bàn chân mà dựa vào trí nhớ để tìm đường về nhà mình.

Cô thực sự rất muốn xem ngôi nhà gỗ lát gạch màu xanh nơi cô lớn lên, ngay lúc này trông như thế nào.

Cô thực sự muốn nhìn cây cổ thụ trước nhà với thân cây gần như trống rỗng ở thời đại này tươi tốt ra sao.

Cô thực sự muốn biết người ông thân yêu của mình đã sống như thế nào trong xã hội cũ năm 1949…

Quan trọng hơn, cô có thể tìm ra sự thật đằng sau cái chết của ông cô.

Cô thậm chí có thể thay đổi ngày đó để ông nội có thể sống hạnh phúc bên gia đình và tận hưởng tuổi già của mình…

Vô số ý nghĩ dâng trào trong đầu cô, dần dần cô nhìn thấy cây cổ thụ, hàng nghìn ý nghĩ trong đầu hóa thành dòng nước lũ kích động đến muốn khóc.

Mãi đến khi chạy đến trước cửa nhà, đập vào mắt cô là một cánh đồng hoang cằn cỗi.

Hạ Nhạc ngây ngẩn cả người.

Một kỷ niệm cũ hiện về trong tâm trí.

Đó là một buổi tối chạng vạng khi ông nội đưa Hạ Nhạc từ lớp học về nhà.

Khi mặt trời lặn, một già một trẻ nắm tay nhau đi đến gốc cây cổ thụ trước nhà.

Ông nội hỏi: “Nhạc Nhạc có thể tìm được nhà không?”

Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ cao lớn có cái hốc to trên thân, chắc nịch nói: “Có ạ.”

“Nhạc Nhạc tìm thấy nhà mình kiểu gì nào?”

Hạ Nhạc chỉ vào lỗ cây cổ thụ: “Đây ạ!”

Ông nội mỉm cười bế cô bé lên: “Nhạc Nhạc nhà chúng ta là người thông minh nhất. Ừm… Ông chú nhà mình khi còn nhỏ ngốc lắm, không tìm được nhà đâu.”

“Ông chú không nhận ra cái cây trước nhà ông ạ?”

Ông nội lắc đầu nhìn ngọn cây cổ thụ: “Lúc đó trong nhà chúng ta không có cây cổ thụ.”

Ông nắm lấy tay Hạ Nhạc, xoay một cái rồi chỉ về phía ngọn núi ở phía xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »