Chương 37

Dì Yến ngẩng đầu dò hỏi Hạ Nhạc, chú Trương thấy thế lắc đầu cười nói: “Chị xem con bé này đấy, hơi ngốc haha.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Mười một tuổi.”

“Là người ở Tiêu Viên à?”

“Vâng.”

“Nhà ở chỗ nào của Tiêu Viên?”

“…”

Trong lúc nhất thời, Hạ Nhạc đại não cứng đờ, vô thức nói ra một địa chỉ.

Sau khi điền đầy đủ thông tin, Dì Yến đi thu dọn giấy tờ, chú Trương vỗ nhẹ đầu Hạ Nhạc, nhỏ giọng nói: “Con gái, đầu óc cháu linh hoạt thật đấy, thậm chí cháu còn có thể nghĩ đến vùng đất hoang đó.”

Hạ Nhạc không biết trả lời thế nào cho chú Trương nghe, vừa rồi cô bối rối quá nên nói cho dì Yến biết địa chỉ ngôi nhà thời thơ ấu của cô.

Vị trí của cây cổ thụ ấy.

Mà bây giờ nơi ấy thực sự là một vùng đất hoang.

Dì Yến khóa cửa tủ đựng tài liệu lại, cầm một chùm chìa khóa, nói với Hạ Nhạc: “Đi thôi.”

“Đi đâu ạ?” Hạ Nhạc hỏi.

“Nơi cháu sống tạm thời.” Chú Trương trả lời cho Dì Yến.

Hạ Nhạc liền nghĩ tới ký túc xá mình ở khi còn học tiểu học. Ký túc xá nhỏ có tám người chen chúc trong các giường tầng, ngoại trừ một hành lang chật hẹp, không có chỗ cho một cái bàn.

“Vậy chú đi nhé.” Chú Trương đột nhiên nói.

Hạ Nhạc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy chú Trương đang mỉm cười với mình.

“Trong nhà còn người già đang chờ.”

Hạ Nhạc nghĩ đến người cha nuôi què mà Chú Trương nói đã nuôi nấng chú nên gật đầu hiểu ý.

Chú Trương nhìn thấy vẻ mặt không thể làm gì được nữa của Hạ Nhạc, bước tới chỗ Hạ Nhạc và chạm vào đầu cô.

Chú ấy lấy thứ gì đó từ trong túi ra và đặt vào tay Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc nhìn qua thì thấy đó là tờ mười tệ nhân dân tệ. Tờ tiền ố vàng có dòng chữ Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc được viết từ phải sang trái.

Nghĩ tô mì hai người ăn hôm nay chỉ có 15 hào thì mới thấy mười tệ này có giá trị như thế nào.

“Chú Trương, cháu không thể lấy được.”

Hạ Nhạc nhét tiền lại vào tay chú Trương nhưng bị chú ấy đẩy lại.

“Không phải của chú, là của Thiệu Hoa cho cháu.”

Hạ Nhạc sững sờ tại chỗ.

“Đây hẳn là tiền lương một tháng của thằng bé đó. Từ trước đến giờ thằng bé chưa bao giờ tiết kiệm nhiều tiền, sao đột nhiên lại có nhiều như vậy.”

Hạ Nhạc biết rõ chắc chắn là ông nội ứng trước lương.

Trước kia, người trong nhà đã từng nói lúc ông nội còn trẻ đã phải nuôi sống cả gia đình, ông luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác nên tiền công hàng tháng chỉ đủ tiêu chứ không dư ra được. Nếu như gặp chuyện gì khẩn cấp thì ông sẽ xin ứng trước lương rồi trả công sau.

Hạ Nhạc luôn cảm thấy đây là một tật xấu nhưng thực ra, ở thời đại này thì có lẽ đó là hành động bất đắc dĩ của ông mà thôi.

Cô vuốt vuốt tờ tiền trong tay, hai mắt rưng rưng, cảm giác tờ tiền trong lòng bàn tay nặng như ngàn cân.

Ba người đi đến hành lang, mặt trời đang dần ngả về Tây, chú Trương bước xuống lầu mấy bước, Hạ Nhạc nhìn chú từ lan can lầu hai.

Bóng lưng chú nhìn trông thật cô đơn.

Hạ Nhạc gọi: “Chú Trương.”

Chú Trương lập tức ngẩng đầu, cười vẫy tay chào Hạ Nhạc.

“Chú Trương, bảo trọng!” Hạ Nhạc cười vẫy tay.



Dì Yến dẫn Hạ Nhạc đến một căn phòng khác trên tầng hai, bà thử nhiều chìa khóa nhưng không mở được.“Kỳ lạ, sao lại không mở được?”

Dì Yến đang lẩm bẩm một mình, cho đến khi thử chùm chìa khóa trên tay vẫn không mở được cửa, bà giả vờ quay người nhìn chằm chằm Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc có chút xấu hổ, hỏi: “Sao vậy?”

Dì Yến nhìn về phía mặt trời lặn, nói: “Chắc có điềm rồi, hẳn là hôm nay không có đứa trẻ nào tới nữa…”

Hạ Nhạc không hiểu ý trong lời nói của bà.

Dì Yến bắt đầu đi về phía cầu thang, Hạ Nhạc tự giác đuổi theo.