Chương 36

Ngôi nhà này rất cũ, trên tường có những vết nứt bằng mắt thường, những thanh sắt bên ngoài rỉ sét, hầu hết lớp sơn trên từng cánh cửa sơn vàng đã bong tróc.

Bên cạnh có tấm biển ghi “Văn phòng tạm trú”.

Chú Trương đến gần nhìn xem, cửa không hề hé mở, tất cả các cửa đều bị khóa.

“Có ai ở đó không?” Chú Trương hét lên tầng hai.

Một lúc sau, một người dì đi dép lê bước ra, đứng ở hành lang tầng hai nhìn xuống hai người.

“Tôi đang tự hỏi không biết là ai, lão Trương à, đã lâu không gặp.”

“Chị Yến.” Chú Trương gọi.

Dì tên Yến đó vẫy vẫy tay gọi bảo: “Mau lên đây đi.”

Hạ Nhạc theo chú Trương lên tầng hai, chú Trương giới thiệu: “Đây là chị cả phụ trách đăng ký ở đây, cô ấy là người vùng Đông Bắc, tương đối thẳng thắn, cứ gọi cô ấy là dì Yến.”

Hạ Nhạc “Dạ” một tiếng, bắt đầu suy nghĩ nên làm sao khi được hỏi đến thân thế của mình.

Dì Yến đứng ở cầu thang tầng hai đợi họ lên, ngay khi nhìn thấy nhau là bắt đầu hàn huyên khách sáo.

Sau khi trao đổi vài câu, dì Yến dẫn họ đi về phía văn phòng lớn nhất bên trong, lúc này bà mới chú ý đến Hạ Nhạc đang im lặng đi theo phía sau.

“Đứa bé này rất thông minh, sao lại trở thành trẻ mồ côi?” Dì Yến là người thẳng thắn, nghĩ gì thì nói nấy.

Chú Trương thở dài: “Đúng vậy, nó cũng là một đứa trẻ tội nghiệp.”

Dì Yến cũng thở dài: “Haiz, thương nhỉ.”

Hạ Nhạc không biết tại sao dì Yến lại thở dài, bối rối nhìn Chú Trương.

Chú Trương không nhận thấy sự nghi ngờ của cô, vẫn là bộ dáng phiền muộn.

Không một ai nói thêm gì khác.

Khi người ta nhìn thấy những người đau khổ, họ thường có sự đồng cảm.

Một phần của sự đồng cảm này xuất phát từ khả năng đồng cảm vốn có của con người.

Điều mà Hạ Nhạc không biết là dì Yến từng có một gia đình hạnh phúc, nhưng khi con gái bà bằng tuổi Hạ Nhạc thì đó chính là năm mà ba tỉnh miền Đông Bắc thất thủ.

Chồng bà đã chết vì bảo vệ bà và con gái.

Con gái bà bị bệnh nặng trên đường trốn thoát, không thể cứu được.

Sau này, tuy bà sống sót và thần kỳ trốn thoát về phía nam nhưng cuộc sống của bà mỗi ngày đều sống không bằng chết.

Phải đến khi được phân công về đây làm việc để giúp đỡ những trẻ em vô gia cư, trái tim bà mới dần bình yên trở lại.

Vì vậy khi nhìn thấy Hạ Nhạc, bà nghĩ ngay đến con gái mình.

Chú Trương nghe mọi người trong đội kể về quá khứ của dì Yến nên cũng không nói thêm để tránh làm dì buồn.

“Cháu đến trễ rồi. Đội đưa đón bọn trẻ vừa rời đi.” Dì Yến bưng hai tách trà đặt lên bàn cho hai người: “Uống chút nước cho đỡ khát.”

“Vẫn là muộn một bước.” Chú Trương nói, nhưng vẻ mặt lại không hề lộ ra chút hối hận nào.

Hạ Nhạc không khỏi nghi ngờ chú Trương cố tình đưa cô đi ăn bát mì đó.

“Không sao mà, có khi đợi lát nữa lại có người đưa mấy đứa nhỏ đến.” Dì Yến trở về phòng làm việc, lấy ra một chồng giấy dày và một cây bút, hỏi: “Cô bé, cháu tên gì?”

“Cháu tên là…” Hạ Nhạc suy nghĩ một chút, cuối cùng không nói tên thật mình ra, “Nhạc Nhạc ạ.”

“Nhạc Nhạc, họ gì?”

“Cháu quên rồi ạ.”