Chương 35

“Vâng.” Hạ Nhạc giơ tay lau sạch nước mắt.

“Chú Trương của cháu này, vừa mới ra đời thì mẹ qua đời, cha bị bắt đi xây dựng tuyến đường sắt Bình Tuy, ông ấy thậm chí còn không được nhìn mặt mẹ chú lần cuối. Sau này, nghe nói đường ray được đặt đầu tiên bị chệch quỹ đạo, cha chú chết ngay tại chỗ. Lão què nhặt rác ở thôn trên thấy chú đáng thương nên đưa chú về nhà rồi cho chú ăn cháo ngũ cốc…”

Lúc nghe những lời này nước mắt của Hạ Nhạc đã ngừng rơi lại tuôn ra ào ào.

“Hu hu oa —— ”

Nhìn thấy Hạ Nhạc dũng cảm khóc, chú Trương đội mũ rơm vỗ đầu cô.

Trong đôi mắt đen nhánh, thứ nhẹ nhàng chảy ra là tình yêu an lành được lắng đọng lại từ thế gian.

Khi hai người đến thị trấn thì đã là buổi chiều.

Trò chuyện với người lớn như Chú Trương thú vị hơn nhiều so với trò chuyện với những đứa trẻ như Hạ Thiệu Minh, trên đường đi Hạ Nhạc nói chuyện rất thoải mái cùng với chú Trương.

Hạ Nhạc rất thích chú Trương, chỉ tiếc là lúc mình ra đời có lẽ chú Trương cũng không còn nữa.

Nhưng cô cảm thấy mình thật may mắn vì có cơ hội gặp gỡ những người này.

Chú Trương cũng thích cô bé Hạ Nhạc này từ tận đáy lòng.

Bé có vóc dáng nhỏ nhắn, ăn nói nhỏ nhẹ nhưng lại có sự trong sáng mà nhiều người lớn không có được.

Có rất nhiều chuyện Hạ Nhạc có thể hiểu được, không cần chú phải giải thích quá rõ ràng. Dù cô bé không nói nhiều nhưng đôi mắt đó cũng có thể cho chú một câu trả lời nhất định.

Cô bé này trường thành trước tuổi.

Đáng tiếc, nếu không phải do quy định năm nay, đừng nói là ở lại nhà Thiệu Hoa chứ tự ông nuôi cũng được.

Khó trách Thiệu Hoa lại cho cô bé ở nhà.

Hai người đói muốn mờ con mắt, chú Trương vẫy tay đưa Hạ Nhạc tới một quán mì để ăn.

Sợi mì trong chén nước dùng trong vắt, được điểm thêm vài cọng hành lá xắt nhỏ, cả hai đều thèm chảy nước dãi.

Hạ Nhạc vừa bắt chước chú Trương ăn mì xì xụp vừa trợn tròn mắt: “Ngon quá!”

“Đúng vậy, quán mì này đã mở hơn mười năm, hương vị thật sự không có gì đáng nói,” Chú Trương kiêu ngạo nói: “Những người khác chú không nói cho mà biết đâu.”

Hạ Nhạc cười ha ha một tiếng, húp nước mì xì xụp.

Thời đại này giá cả rất rẻ, Chú Trương trả ba mươi hào cho ông chủ và dẫn Hạ Nhạc đến nơi cần đến.

Quả nhiên đúng như lời Hạ Thiệu Minh nói, nơi đó cách tiệm vải bọn họ từng đến không xa.

Khi đi ngang qua cửa hàng, Hạ Nhạc liếc nhìn cửa sổ.

Chiếc áo khoác màu nâu vẫn lặng lẽ được trưng bày ở đó. Ánh nắng xuyên qua tấm kính chiếu lên bộ quần áo đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Chú Trương chú ý tới biểu tình của Hạ Nhạc, đột nhiên hỏi: “Cô bé, cháu không phải người Tiêu Viên đúng không?”

Hạ Nhạc do dự một lát rồi nói: “Vâng, không phải ạ.”

“Chú nhìn cũng đoán ra được.”

Hạ Nhạc không dám trả lời thêm câu hỏi nào nữa, so với người thời đại này, cô rõ ràng vẫn khác biệt.

“Sau này nếu có người hỏi cháu có phải là người ở xã Tiêu Viên này hay không, chỉ cần nói phải, hiểu không?” Chú Trương giải thích.

Hạ Nhạc hiểu ý, ngoan ngoãn gật đầu.

Chú Trương hô to một câu “Đến rồi”, Hạ Nhạc cởi chiếc mũ rơm che khuất tầm nhìn của mình để nhìn rõ hơn, trước mặt là một ngôi nhà gạch hai tầng.