Chương 34

Chú Trương gật đầu: “Ừ! Tất nhiên rồi, Thiệu Minh trông còn nhỏ thế nhưng cũng là cậu bé đẹp trai. Còn Thiệu Hoa ấy à…nếu chú mà có con gái chắc chắn chú sẽ bắt thằng bé làm con rể nhà mình.”

Hạ Nhạc bật cười.

“Chú biết, con bé Lâm Hoa Hoa thích Thiệu Hoa nhà cháu.”

Hạ Nhạc biết điều này.

Những hành động Lâm Hoa Hoa thể hiện ra người bình thường ai cũng thấy được.

Chỉ là nghe được mấy chữ “Thiệu Hoa nhà cháu” Hạ Nhạc cảm thấy vui vẻ lên.

Cuối cùng Hạ Nhạc cũng có hứng, thế là hỏi: “Vậy Thiệu Hoa nhà cháu có thích ai không ạ?”

Chú Trương cau mày lắc đầu: “Thiệu Hoa nhà cháu tuấn tú lịch sự nhưng mà…hình như chưa để ý ai cả.”

“Hả?” Hạ Nhạc hơi kinh ngạc: “Nhưng anh ấy sẽ kết hôn vào năm sau…”

Hạ Nhạc nhanh chóng dừng lại giữa câu.

Ông nội kết hôn năm 1950.

Hiện tại Chú Trương nói ông nội chưa thích ai?

Thế thì bà của cô đang ở đâu?

Đúng vậy, cô đã ở đây nhiều ngày như vậy mà chưa từng thấy bà nội xuất hiện.

Chú Trương thấy Hạ Nhạc chần chừ không nói nên nói tiếp: “Cháu nói thử xem, thằng bé cũng không còn nhỏ nữa, người trong thôn đến làm mai nhiều lần mà thằng bé đều từ chối.”

“Mười tám tuổi được coi là trưởng thành rồi ạ?”

“Con nhóc này biết gì chứ, cháu xem mấy thanh niên trong thôn bằng tuổi Thiệu Hoa con cái biết đi cả rồi.”

Hạ Nhạc chớp mắt hiểu ý.

Thời đại này không giống thời hiện đại, không có luật quy định độ tuổi kết hôn. Hầu hết mọi người đều kết hôn và sinh con sớm.

Trong thời hiện đại, con người đang theo đuổi sự nghiệp và việc lập gia đình không còn được coi là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống như ngày xưa.

Cô còn nhớ hai mươi mấy tuổi còn đang bận bịu với công việc chưa tìm người yêu, bên cạnh cũng chẳng ai thúc giục cô kết hôn cả.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Nhạc cảm thấy như nhớ lại cuộc sống hiện đại, hình như nhớ lại một ít ký ức.

Trong đầu cô hiện lên một số hình ảnh đẹp.

“Haiz, cũng không trách được thằng bé.” Chú Trương đột nhiên thở dài: “Mười hai tuổi thằng bé mất cha, mẹ nó lại tái giá, bỏ mặc cả hai anh em. Bản thân là một đứa trẻ lại phải chăm sóc em trai còn nhỏ như vậy, người ta hay nói anh cả như cha, chú thấy thằng bé thực sự đã gánh vác hết mọi trách nhiệm trên vai mình. Thằng bé này quá đáng thương.”

Nghe người ta nói như vậy, Hạ Nhạc dường như biết thêm một chút quá khứ của ông nội, đột nhiên cảm thấy thật tủi thân.

Ông nội cô có một tuổi thơ bất hạnh, khổ cả đời. Cuối cùng, ở tuổi già lẽ ra ông đã được hưởng hạnh phúc gia đình.

Kết quả là ông lại gặp phải một tai nạn không ai biết chuyện gì đã xảy ra, an nghỉ vĩnh viễn.

Mãi mãi rời xa cô.

Ông nội thực sự đã khổ cả đời.

“Cô bé, sao cháu lại khóc?”

Chú Trương thấy Hạ Nhạc không nói lời nào, liền nghiêng người tò mò nhìn cô, lại thấy khuôn mặt cô vùi dưới chiếc mũ rơm, yên tĩnh bình yên nhưng lại âm thầm ứa nước mắt.

Chú Trương tuy là người thô lỗ nhưng cũng hiểu biết đạo lí đối nhân xử thế.

Nhìn những giọt nước mắt kìm nén, chú biết đây cũng là một đứa trẻ tội nghiệp.

Ngay cả khóc cũng im lặng.

“Haiz, không sao đâu cô bé. Thời trước không yên bình, cuộc sống của dân chúng rất khó khăn, còn có nhiều người khổ hơn thế nhiều. Không sao đâu, cháu đừng khóc nữa.”