Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào một ngày mưa, hai ông cháu đều ở nhà không ra ngoài, chiếc đĩa CD được đặt vào đầu đĩa VCD cũ, giữa tiếng mưa rơi, hai người cùng nhau ngồi trước chiếc vô tuyến xem phim đến xuất thần.

Đây là một trong những kỉ niệm đẹp nhất của Hạ Nhạc.

“Anh đang đọc gì thế ạ?” Hạ Nhạc hỏi: “Tây Du Ký à?”

Hạ Thiệu Hoa giật mình, nội dung trong cuốn sách anh đang cầm đúng là một trong những chương kinh điển nhất của “Tây Du Ký”, Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh.

Trong mắt Hạ Nhạc, bởi vì ông nội không có phản ứng gì nên tưởng rằng mình đoán sai.

“Phong Thần diễn nghĩa?” Hạ Nhạc thăm dò hỏi lại.

Hạ Thiệu Hoa có chút khó tin nhìn Hạ Nhạc đang ăn cháo.

Mấy ngày nay, sau khi đọc Tây Du Ký, anh thật sự đang suy nghĩ có nên mượn cuốn “Phong Thần Diễn Nghĩa” hay không.

Thật kỳ lạ, tại sao cô bé ấy dường như biết tất cả mọi thứ?

Hạ Nhạc ngay từ đầu đã cho anh cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Không những vậy, cô bé còn hiểu rõ bản thân mình hơn cả Hạ Thiệu Hoa.

“Thiệu Hoa! Thằng nhóc Thiệu Hoa! Có nhà không?”

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng hét lớn cắt đứt suy nghĩ của Hạ Thiệu Hoa.

Nghe thấy giọng nói, anh lập tức đặt cuốn sách xuống, đứng bật dậy.

“Nhanh như vậy…”

Hạ Nhạc quay đầu nhìn lại, thì thấy một ông già từ ngoài cổng đi vào, đội một chiếc mũ cỏ, nước da ngăm đen, trên đầu đầy mồ hôi, là kiểu nông dân điển hình.

Sau khi vào nhà, chú ấy cởi chiếc mũ cỏ ra rồi cầm mũ làm quạt để quạt cho mình.

“Thiệu Hoa, chú nghe cô con gái nhà họ lâm nói nhà cháu nhặt được một đứa bé mồ côi à?” Chú kia đi thẳng vào vấn đề, rồi nhìn về phía Hạ Nhạc đang ăn cháo: “Là cô bé này phỏng?”

“Không phải nhặt.” Hạ Nhạc có hơi tức giận, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn cháo: “Là cháu tự mình tới đây.”

Chú kia bật cười ha hả vài tiếng nói: “Bảo sao con bé nhà họ Lâm đó đêm hôm khuya khoắt lo lắng chạy tới báo, xem ra tính tình của cô bé này cũng chẳng kém cạnh con bé đó, có thể trị được nó luôn.”

Hạ Nhạc chẳng biết chú này đang khen hay đang mỉa mai cô nữa.

Hạ Thiệu Hoa nói tiếp: “Chú Trương, trẻ mồ côi…đều phải đi ạ?”

Chú Trương rời mắt khỏi Hạ Nhạc, nhìn thẳng vào mắt Hạ Thiệu Hoa: “Đúng vậy, năm nay khác với mấy năm trước.”

Hạ Thiệu Hoa im lặng, đi về phía phòng bếp.

“Chú Trương, cháu lấy cho chú cốc nước.”

Hạ Nhạc nhìn bóng lưng Hạ Thiệu Hoa, không biết anh đang nghĩ gì.

Vì vậy Hạ Nhạ ngoẹo đầu sang nhìn chằm chằm vào chú Trương: “Chú thử nói xem sao năm nay lại khác?”

“Hahaha,” chú Trương càng nhìn cô bé Hạ Nhạc càng thấy thú vị: “Cô bé, nhìn bầu trời bên ngoài, cháu có thấy nó khác xưa không?”

Hạ Nhạc nhìn ra cổng rồi nhìn về phía xa, đó là màu xanh thuần khiết nhất, xen lẫn những đám mây màu trắng bồng bềnh như kẹo bông gòn.

“Rất xanh.” Hạ Nhạc theo bản năng nói.

Ông chú gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, hôm nay không còn là đám mây đen hỗn độn nữa. Cháu nhìn bầu trời xanh tuyệt đẹp này, mỗi đám mây đều có thể được đối xử tử tế, giống như mỗi người chúng ta đều có thể có một đích đến tốt đẹp.”
« Chương TrướcChương Tiếp »