Chương 31

Hạ Thiệu Minh không nhịn được mà nói thẳng.

“Nơi đó cách cửa hàng vải nơi chúng ta đến không xa, nghe nói bây giờ bọn họ tập trung ở đó, mỗi tuần đưa một nhóm ra ngoài, cậu có thể chuồn ra khỏi đó trước khi xe của bọn họ đến, cứ nói…cứ nói là bản thân cậu không phù hợp.”

“Có được không đấy?”

“Được!” Hạ Thiệu Minh vỗ vỗ ngực: “Lý Húc bảo tôi thế, cậu ta thấy người khác chạy ra ngoài rồi.”

“Ai? Ai nói với cậu cơ?”

“Lý Húc ấy,” Hạ thiệu Minh nói: “Người chơi bóng rổ với tôi, hôm đó cậu ta cũng đưa cậu đến bệnh viện với tôi đó, cậu không nhớ à?”

Hạ Nhạc hít một hơi.

Không ngờ, trong đám trẻ con khi ấy còn có cả ông ngoại nữa.

Hạ Nhạc rời khỏi phòng, Hạ Thiệu Minh đang cố gắng học thuộc từ vựng.

Sau khi nghe thấy tiếng học thuộc từ vựng vang lên không ngừng, Hạ Nhạc mới hài lòng đóng cửa lại.

Hạ Thiệu Hoa định đi xem tình hình học tập của Hạ Thiệu Minh thì nghe thấy tiếng học bài trong đó, anh cực kỳ kinh ngạc.

“Đây là…”

“Thiệu Minh nói từ hôm nay cậu ấy sẽ học thuộc từ vựng.” Hạ Nhạc giải thích: “Là em dạy cậu ấy.”

Hạ Thiệu Hoa gật đầu, anh xoay người quay lại phòng bếp.

“Ông nội, cháu có ích vậy, ông có thể đừng đuổi cháu đi được không?”

Hạ Thiệu Hoa không nghe thấy.

Anh bưng nước nóng ra đặt dưới chân Hạ Nhạc, vẫn dùng chậu rửa của Hạ Thiệu Minh.

“Đôi dép rơm còn vừa không?” anh hỏi.

Hạ Nhạc gật đầu, cười đáp: “Vừa, rất vừa vặn.”

Cô nói tiếp: “Trước đây nhà em cũng toàn mang dép rơm, vô cùng vừa chân.”

Đêm nay vẫn giống như đêm qua, Hạ Nhạc ngủ trên giường trong phòng ngủ, hai người nam giới kê giường dưới sàn trong phòng khách.

Nhưng đêm nay, động tĩnh trong phòng khách lại biến thành tiếng Hạ Thiệu Minh học từ vựng.

Thấy em trai mình hiếm khi học hành chăm chỉ như vậy, Hạ Thiệu Hoa không nỡ quấy rầy em nên anh bèn xoay người quay lưng về phía em trai mà ngủ.

Có lẽ việc học từ mới là phương pháp thần kỳ giúp dễ ngủ nên chẳng bao lâu sau Hạ Thiệu Minh cũng ngủ thϊếp đi, trong tay vẫn còn cầm quyển sách từ vựng.

Hạ Nhạc trong phòng ngủ nhìn lên trần nhà, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp thế là cô cũng rơi vào giấc mơ đẹp.

Đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Hạ Nhạc dụi dụi mắt, không thấy bóng dáng Hạ Thiệu Minh đâu, trái lại Hạ Thiệu Hoa đang ngồi trên ghế đọc sách.

“Chào buổi sáng.” Hạ Nhạc mỉm cười chào hỏi.

Hạ Thiệu Hoa rời mắt khỏi sách, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhạc một chút: “Chào buổi sáng.”

Anh lại nhìn vào cuốn sách: “Trong nồi có cháo nóng.”

Quả nhiên, buổi sáng thức dậy nhìn thấy ông nội là một điều vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.

“Thiệu Minh đâu ạ?” Hạ Nhạc tùy ý hỏi.

“Đi chơi bóng rồi.”

Hạ Nhạc nhanh chóng đi ra sân sau rửa mặt. Khi cô quay lại phòng khách, ông nội đã đặt cháo lên bàn cho cô, bên cạnh có một quả trứng.

Hạ Nhạc vừa ăn cháo vừa quan sát cuốn sách trên tay của ông nội, bìa sách được làm bằng giấy màu vàng có hơi sờn rách, hoàn toàn không có tựa đề.

Trong trí nhớ của cô, ông nội cực kỳ thích những câu chuyện truyền thuyết như Tây Du Ký Phong Thần Bảng.

Khi còn bé, ông nội luôn thích mua những chiếc đĩa CD này.