Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
“oran, oran… orange!”

“Đúng!”

Hạ Thiệu Minh hưng phấn mở to mắt, đang định bắt đầu viết thì bút lại dừng lại.

Đầu bút lại lơ lửng phía trên tập bài tập.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Nhạc khó hiểu.

Rõ ràng đã đọc được rồi sao vẫn còn ngu ngơ.

“Cái đó…” Hạ Thiệu Minh chậm rãi nói: “Tôi, tôi chỉ biết đọc, tôi không biết viết…”

Hạ Nhạc lườm một cái: “Chắc chắn bình thường cậu không học thuộc từ mới.”

Hạ Thiệu Minh gãi gãi đầu, có hơi hờn dỗi nói: “Tại sao người Trung Quốc lại phải học tiếng Anh chứ.”

Hạ Nhạc đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười.

Cô đã từng khóc lóc om sòm lúc làm bài tập, cũng đã từng nói câu ấy.

Cô mất bình tĩnh, đặt bút xuống cuốn từ vựng và hét lớn: “Tại sao người Trung Quốc lại cần học tiếng Anh?”

Câu trả lời của ông chú lúc đó là thế này.

“Vì các loại hình kỹ thuật của nước ta đã từng rất lạc hậu nên chúng ta cần ra nước ngoài học hỏi những điều hay và mang về để mọi người có cuộc sống tốt đẹp. Cho nên, chúng ta phải chăm chỉ học tốt tiếng Anh.”

Lúc đó cô đã hiểu và quyết tâm sẽ học tốt tiếng Anh.

Tuy nhiên, câu trả lời của ông nội lại là thế này:

“Nếu tiếng Anh bị bỏ trong chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm, người dân bình thường sẽ càng khó có cơ hội học ngôn ngữ này”.

Ông chú nghe được câu này thì hơi sững sờ, trên mặt dần lộ ra vẻ ngưỡng mộ rồi giơ ngón tay cái lên với ông nội.

Khi đó cô không hiểu ông nội nói gì, cũng không hiểu lời khen của ông chú.

Mãi đến khi bản thân trưởng thành, hiểu rõ tầng lớp xã hội là gì mới từ từ ngộ ra được đạo lý trong đó.

Nghĩ đến tình hình đất nước hiện tại, Hạ Nhạc hắng giọng, bắt chước dáng vẻ nghiêm túc của ông chú mình và nói: “Bởi vì công nghệ các loại của nước ta hiện nay rất lạc hậu nên chúng ta cần rất nhiều người ra nước ngoài học hỏi những điều hay và mang chúng trở về để tất cả mọi người đều được sống một cuộc sống đầy đủ. Bởi vậy với tư cách là một học sinh, chúng ta phải cố gắng học giỏi tiếng Anh.”

Lời ông nội đã nói, Hạ Nhạc không nhắc lại.

Vì cho dù cô có nói thì với kinh nghiệm sống hiện tại của Hạ Thiệu Minh chắc chắn sẽ không hiểu được.

Hạ Thiệu Minh tựa hồ hiểu được Hạ Nhạc lời nói, chậm rãi gật đầu.

Hạ Nhạc lại suy nghĩ một chút, nói: “Muốn tham gia Thế vận hội, phải đối mặt với người nước ngoài, cho nên nhất định phải học tiếng Anh.”

Hạ Thiệu Minh ừ như đã hiểu.

“Bằng không cậu nghĩ đi, nếu trọng tài nước ngoài vô tình nói cậu phạm quy mà cậu cũng chẳng biết ông ta đối xử bất công với cậu.”

Hạ Thiệu Minh gật đầu thật mạnh: “Phải nói được! Tôi nhất định sẽ học giỏi tiếng Anh!”

Trẻ con đúng là dễ dạy.

Hạ Nhạc hết sức vui mừng vỗ vai Hạ Thiệu Minh rồi lật cuốn sách tiếng Anh bên cạnh sang trang từ vựng.

“Tối nay cậu chỉ cần học thuộc nửa trang này thôi, không học thuộc xong thì không được đi ngủ.”

“Hả?” Hạ Thiệu Minh dụi dụi mắt, cho là mình nhìn lầm: “Nhiều như vậy?”

“Không nhiều, nếu chúng ta không học thuộc nhiều, thì Thế vận hội tiếp theo chỉ còn hai ba năm nữa thôi, muốn cũng không kịp.”

“Uh, cậu nói đúng!”

“Được rồi, bây giờ cậu nên kể cho tôi nghe trở về từ chỗ đó như thế nào.”
« Chương TrướcChương Tiếp »