Chương 3

Tấm vải trắng che đi khuôn mặt của ông nội, khiến Hạ Nhạc không nhìn thấy được gương mặt của ông nội.

Những người thân xung quanh đều quỳ lạy và khóc lớn.

Hạ Nhạc không nhịn được đưa tay vén tấm vải che lên, nhưng lại trống rỗng.

Đột nhiên cô nghĩ, nếu thực sự sau khi chết đi có linh hồn thì có lẽ linh hồn của ông nội đang ở đây theo dõi mọi người.

Chắc hẳn ông rất bất lực khi phải buông tay mọi người và cũng rất bất lực khi phải rời xa cô.

Hạ Nhạc lau nước mắt, quỳ xuống cùng người thân ở gần đó.



“Đang yên đang lành sao lại rơi xuống sông được?”

“Nghe nói lúc còn trẻ, ông đã giành được chức vô địch trong cuộc thi bơi lội nào đó ấy, tôi nghĩ có khi là ma da.”

“Ma da cái gì chứ? Cảnh sát nói ông ấy bị chết đuối.”

“Cuộc thi bơi lội năm 1949, cô biết nó có giá trị như thế nào rồi đấy.”

“Có ma da thật à?”

“Ma da chỉ dọa trẻ con thôi. Mùa thu năm nay nước sông chảy siết, ngay cả người với gia súc đều bị cuốn trôi hết.”

“Nghe nói hai đứa con nhà họ Tào bị ma da dọa đến mức phải nhập viện chưa được về kia kìa.”

“Chứ không phải chúng nó bị sốt nên nhập viện à? Đừng có nói dóc nữa.”

“Đêm hôm khuya khoắt, có khi do ra ngoài đi dạo nên không cẩn thận bị ngã ấy, một người tốt như ông ấy tiếc quá…”

Hạ Nhạc im lặng cúi đầu nghe lời nói của người bên cạnh.

Về cái chết của ông nội, mỗi người nói một kiểu, nhưng hầu hết đều cho rằng ông nội chết vì đuối nước.

Nhưng trong thâm tâm họ đều biết ông nội là một vận động viên bơi lội nổi tiếng ở quê sao có thể chết đuối được?

Thế nhưng, câu trả lời lúc đó cảnh sát đưa ra chỉ đơn giản là chết đuối.

Dù có nghi ngờ và phản đối nhưng gia đình vẫn phải đồng ý với cảnh sát và bắt đầu lo liệu tang lễ, sự tức giận và đau buồn của một đứa trẻ như Hạ Nhạc thật vô dụng và bất lực.

Hơn nữa, mọi người trong gia đình đều biết rằng đêm đó…

Là Hạ Nhạc nói với ông nội rằng muốn ăn bánh trung thu hoa đào nhân trứng chảy ở quán ăn vặt.

Ông bảo được rồi, để ông đi mua rồi mang về cho Nhạc Nhạc.

Bởi vậy nên ông mới đi qua cây cầu đó.

Chỉ vì đi mua bánh trung thu cho Hạ Nhạc nên ông mới đi qua cầu rồi bị chết đuối dưới sông không rõ nguyên nhân.

Cho dù chết đuối là nguyên nhân chính, cho dù chúng ta không biết tại sao ông nội lại chết đuối, cho dù người nhà biết rằng việc ông nội chết đuối không phải do Hạ Nhạc gây ra, cho dù cả nhà không ai nói nhưng Hạ Nhạc cũng biết rằng họ đang trách cô.

Bọn họ đều đang trách cô, cô biết chứ, thậm chí ngay cả Hạ Nhạc cũng tự tách mình.

Sự im lặng của gia đình, sự nghi ngờ của người ngoài và sự bất lực, cảm giác tội lỗi và tự trách thời thơ ấu trở thành lưỡi dao sắc bén khuấy động lòng cô trong suốt bao năm qua.

Tuy cô đã trưởng thành, có thể phân biệt đúng sai nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho mình vì đêm đó nhất quyết đòi ăn bánh trung thu bán ở phía bên kia cầu.

Vô số lần tim cô thắt lại, vô số lần cô khóc lóc thảm thiết và vô số lần cô hối hận tại sao người chết không phải là mình.