Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tốt hơn nhiều so với nhà anh.

Nơi đó là nơi phù hợp nhất với cô hiện tại.

Tất nhiên những thứ này Hạ Thiệu Hoa không cần phải nói với một đứa trẻ như cô, có nói thì cô cũng không hiểu.

Hạ Thiệu Hoa vào phòng bếp bắt đầu nấu nước nóng.

Hạ Nhạc ngồi một mình ở phòng khách, buồn bực không vui nhìn trần nhà.

Cố gắng hết sức tìm cách làm mình làm mẩy để được ở bên cạnh ông nội.

Nếu không thể ở bên cạnh ông nội vậy thì sẽ không thể nào bù đắp được sự tiếc nuối khi mất đi ông nội năm mười tuổi, cũng không thể thay đổi được cái chết của ông nội.

Như vậy chuyến du hành thời gian này của cô trở nên vô dụng.

Đáng ghét hơn là trăm tính vạn tính không ngờ được lại bị rơi vào tay bà dì.

Thực sự là bị bà dì lừa thê thảm rồi!

Rõ ràng trước đây bà dì thương yêu cô như cháu gái ruột của mình, cô luôn cảm thấy bà dì là người ngay thẳng và hiền lành, sao lúc còn trẻ bà dị lại là một người vô lý như thế!

Trong bếp vang lên tiếng Hạ Thiệu Hoa đang nấu nước, Hạ Nhạc cũng không còn ý định bám lấy Hạ Thiệu Hoa nữa.

Lúc này cửa phòng ngủ hé mở một chút, một cái đầu nho nhỏ lọt ra ngoài.

“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc…” Hạ Thiệu Minh khẽ gọi.

Đôi chân đang đung đưa của Hạ Nhạc dừng lại, cô quay đầu nhìn: “Sao?”

Hạ Thiệu Minh có chút xấu hổ nói: “Cậu…có biết tiếng Anh không?”

“Tiếng Anh? Tất nhiên là biết.”

“Wow, cậu giỏi thế! Tớ biết ngay mà, không có chút tài năng nào thì làm sao làm cô giáo cho người ta được,” Hạ Thiệu Minh vui mừng: “Cậu giúp tớ làm bài tập tiếng Anh đi.”

“Không giúp.”

Hiển nhiên lúc này Hạ Nhạc không có tâm tình chút nào.

Hạ Thiệu Minh cũng thông minh, liếc mắt liền nhìn ra manh mối.

Cậu ấy lấy hai tay tạo thành một chiếc loa che miệng nói: “Tôi biết cách lẻn về từ chỗ đó.”

Hạ Nhạc biết “chỗ đó” là chỉ chỗ nào mà không cần nhiều lời.

Đôi mắt cô chợt sáng lên: “Thật?”

“Vô cùng thật!”

Hạ Nhạc hưng phấn chạy vào phòng ngủ, Hạ Thiệu Minh mở cửa cho Hạ Nhạc, để Hạ Nhạc ngồi trên ghế, còn cậu thì đứng sang một bên.

Hạ Nhạc lật qua mấy trang sách bài tập, phát hiện đều là những bài điền vào chỗ trống rất đơn giản. Ở thời hiện đại, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết viết gì.

Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại thì bây giờ ông chú quả thực cũng chỉ là một cậu nhóc học tiểu học.

Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn Hạ Thiệu Minh, Hạ Thiệu Minh nhìn Hạ Nhạc mà không biết tại sao lại có vẻ sợ hãi rằng mình đã làm sai điều gì đó.

Nhìn nhau một lúc, Hạ Thiệu Minh nuốt khan: “Sao thế?”

Hạ Nhạc đứng dậy, chỉ vào ghế: “Ngồi xuống.”

Hạ Thiệu Minh ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nhận thấy có điều gì đó không ổn, cậu lại hỏi: “Sao tôi lại ngồi?”

Hạ Nhạc nghiêm túc chỉ vào sách bài tập: “Tự viết đi, tôi sẽ dạy cậu cách viết.”

“Ồ.” Hạ Thiệu Minh ngơ ngác cầm bút lên.

“Cậu nhìn đi, bài đầu tiên, đề bài yêu cầu điền vào chỗ trống chủ đề hoa quả, oran với e, ở giữa chúng là chữ gì?”

Hạ Thiệu Minh cầm bút, lặp lại: “Ở giữa nên là cái gì…”

“Đúng vậy, cậu thử dùng phương pháp ghép vần với đọc phiên âm, oran, oran, cảm thấy giống quả gì nhất?”
« Chương TrướcChương Tiếp »