Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn dáng vẻ rời đi của ông ta, không hiểu sao Hạ Nhạc lại cảm thấy có phần tang thương, rõ ràng bả vai gầy yếu như vậy nhưng lại như đang gánh trên mình sức nặng ngàn cân vô hình.

Người phụ nữ mập ngồi xổm xuống bên cạnh Hà Băng Băng, cầm lấy tay của cô bé: “Băng Băng của chúng ta thích tấm vải này đúng không?”

Hà Băng Băng quẹt nước mũi, gật đầu rồi chỉ vào Hạ Nhạc.

Cô mập nhìn sang Hạ Nhạc, lúc nhìn thấy chiếc váy của cô thì bất ngờ thay đổi biểu cảm.

Cô ta mân mê mép váy của Hạ Nhạc hỏi: “Cô bé, chiếc váy này cháu mua ở đâu thế?”

“Mẹ cháu tự làm đấy.”

“Kiểu váy này lúc nhập hàng ở Thượng Hải cô đã thấy rất nhiều cô gái trẻ mặc, cô còn tưởng phong cách này không ai ở đây sẽ thích chứ.”

Hà Băng Băng nghe thấy vậy, gật đầu càng mạnh hơn, cô bé kéo tay Cô Hà, ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, muốn váy váy.”

Cô bé hết chỉ vào Hạ Nhạc rồi lại chỉ vào tấm vải kia, rồi quay sang nói với cô mập: “Váy, váy.”

Cô Hà hiểu ý của Hà Băng Băng, bà đặt kẹo táo vào tay Hà Băng Băng, đưa hai cây còn lại cho Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh, rồi hỏi: “Có thể làm một cái theo chiếc váy cô bé ấy đang mặc được không?”

“Cháu cảm ơn ạ.” Hạ Nhạc nhận lấy kẹo hồ lô nói.

Hạ Thiệu Minh cũng cảm ơn, cầm kẹo hồ lô vui vẻ ăn.

“Được chứ, được chứ…” Cô mập nhìn Hạ Nhạc bình tĩnh cầm kẹo hồ lô trước mặt: “Chẳng qua tôi cần tham khảo chiếc váy trên người cô bé này mới được, thợ may trong xưởng không biết kiểu dáng mới này nhưng mà tay nghề của anh ấy giỏi lắm.”

Cô Hà ngập ngừng nhìn Hạ Nhạc, chưa kịp nói gì thì Hạ Nhạc đã lên tiếng trước.

“Được ạ, nhưng mà cháu không có đồ khác để mặc, các cô cho cháu mượn một bộ để mặc nhé.”

Cô Hà ngạc nhiên nói: “Cháu thích bộ nào trong tiệm này thì cứ lấy, cô mua cho cháu.”

Hạ Nhạc chớp chớp mắt, phát hiện mọi chuyện diễn ra thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của cô.

Cô nhìn chiếc áo khoác màu nâu trước cửa, dưới ánh nắng, đẹp như một bức tranh.

“Chọn đại một bộ đi ạ,” Hạ Nhạc liếc nhìn các loại quần áo may sẵn trong cửa hàng, chỉ vào chiếc áo khoác màu nâu: “Nhưng cháu muốn hỏi, chiếc áo đó có bán không ạ?”

“Cái đó không bán.” Cô mập cười cười: “Đó là cái mà đương gia làm cho cha cô, chỉ để trưng bày.”

Sự thất vọng dâng lên trong mắt Hạ Nhạc, cô lập tức cắn một miếng kẹo hồ lô để giấu đi.

Sau đó cô mập chọn mấy bộ quần áo nữ sinh cho Hạ Nhạc chọn, Hạ Nhạc chọn đại một bộ rồi đi vào phòng thay đồ.

Mặc trang phục thời đại này đứng trước gương, Hạ Nhạc cảm thấy cuối cùng mình cũng có một chút sắc màu phù hợp với thời đại này.

Cô mập nhìn kỹ chiếc váy hồng Hạ Nhạc cởi ra trên bàn, khen ngợi: “Chất vải này đúng là rất tốt.”

“Cô bé, cháu mua vải này ở đâu thế?”

Hạ Thiệu Minh nghe thấy cô mập khen chiếc váy của Hạ Nhạc thì sốc đến mức nuốt chửng luôn cả viên kẹo hồ lô.

“Không nhớ rõ, người khác tặng cháu.” Hạ Nhạc đáp.

Lúc ra khỏi cửa hàng, ánh mắt của Hạ Nhạc vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ trưng bày chiếc áo khoác kia.

Cô Hà cũng nhìn qua rồi cúi xuống sờ đầu Hà Băng Băng.
« Chương TrướcChương Tiếp »