Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô bé kia gật đầu: “Quần áo đẹp!”

Hạ Nhạc dắt tay cô bé, đường đường chính chính bước vào trong tiệm.

Hạ Thiệu Minh đi theo phía sau, cực kỳ khϊếp sợ với hành động này của cô.

Cô bé kia vô cùng tò mò đối với những bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, xem hết cái này đến cái khác nhưng vẫn không quên nắm chặt tay Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc nhìn chiếc áo màu nâu trước cửa, đột nhiên cảm thấy nỗi khổ khi làm trẻ con.

Cô bé kia thích thú với một trong những mảnh vải màu đỏ, màu sắc hơi giống màu chiếc váy trên người Hạ Nhạc.

Cô bé buông tay Hạ Nhạc ra, bổ nhào vào đống vải vóc hài lòng vuốt ve giống như không làm hỏng tấm vải thì sẽ không cam tâm.

Hạ nhạc vội vã giữ chặt lấy cô bé kia, ai ngờ bên cạnh lại vang lên một tiếng hét lớn, Hạ Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thấy chú nhân viên đứng bên cạnh với vẻ mặt không vui.

Cô bé kia bị dọa sợ đến mức khóc lớn gọi mẹ.

“Tao đã nói tụi bây đừng có tới phá, sao bây còn đi vào nữa hả?” Chú nhân viên kéo cô bé đi rồi bực dọc sửa sang lại vải vóc.

Sau khi vuốt thẳng tấm vải, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta không hề để ý đến chuyện cô bé kia còn đang khóc, quay sang nói với Hạ Nhạc: “Đây không phải chỗ cho mấy đứa trẻ con tụi bây chơi bời, biết chưa?”

Hạ Thiệu Minh sợ đến mức trốn ở sau lưng Hạ Nhạc không dám lên tiếng, Hạ Nhạc tiến về phía trước một bước, đứng bên cạnh cô bé kia rồi ôm lấy cô bé nói: “Chú này, chúng cháu chỉ đến xem quần áo, mong chú tôn trọng bọn cháu một chút.”

Người bán hàng hiển nhiên không ngờ Hạ Nhạc, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lại có thể nói chuyện rõ ràng rành mạch như vậy.

Ông ta nặng nề đặt cây thước trên tay xuống bàn và nghiêm khắc nói: “Ở đây không chào đón trẻ em, ra ngoài!”

Tiếng giày cao gót vang lên.

“Chà, người mới à?” Mẹ Băng Băng cầm mấy cây kẹo hồ lô, đứng ngoài cửa cười nhẹ nhàng nhìn chú nhân viên: “Con nhà tôi không biết đã mua biết bao bộ quần áo tiệm này rồi, chủ tiệm của anh còn phải cung kính với bọn chúng nữa. Đây là lần đầu tôi nghe tiệm này không chào đón trẻ con đấy.”

Nhân viên cửa hàng đứng đờ người, nghi ngờ không thôi quay đầu nhìn đồng nghiệp của mình.

Nhân viên còn lại là một người phụ nữ mập mạp nghe thấy tiếng thì chạy ra cửa, nịnh nọt nói: “Đây không phải là cô Hà sao? Đã lâu không thấy cô tới đây, sao hôm nay có thời gian đến đây thế ạ?”

Cô Hà mỉm cười đáp lại: “Băng Băng sắp tổ chức sinh nhật, tôi định may một ít quần áo.”

“Ôi, Băng Băng của chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi,” người phụ nữ mập nở nụ cười quay sang nhìn thấy Hà Băng Băng khóc đến mức đỏ hết mặt mày trong lòng Hạ Nhạc thì nụ cười cứng lại, có hơi xấu hổ.

Cô ta quay sang nói với chú nhân viên kia: “Vị này là Cô Hà, khách quen cũ, anh đi làm việc của mình đi, ở đây có tôi rồi.”

Sau đó cô ta thân thiết kéo tay Cô Hà đi vào, thản nhiên giải thích: “Người mới ạ, bố tôi vừa đi, mẹ tôi lại ốm nặng, chưa nắm rõ quy củ.”

Chú nhân viên kia im lặng không nói gì, cúi thấp đầu xuống đi vào bên trong.
« Chương TrướcChương Tiếp »