Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thị trấn Dương Sa rất gần với Ly Thành, được coi là pháo đài giao thông của Ly Thành, bởi vậy mặc dù có quy mô bằng một thị trấn thôi nhưng nó vô cùng náo nhiệt, dòng người qua lại có thể được so sánh với một huyện nhỏ.

Trong thị trấn có vô số cửa hàng với sạp hàng lớn nhỏ, có cửa hàng trang trí theo phong cách cổ kính, cũng có cửa hàng trang trí theo phong cách Tây u, sự kết hợp giữa hai phong cách mới cũ trong con đường mua sắm khiến cho người hiện đại như Hạ Nhạc cũng phải tò mò.

So với thời hiện đại thì lúc này mọi người đều mặc quần áo rập theo khuôn khổ, chủ yếu là vải thô áo gai, màu sắc cũng chỉ toàn màu lạnh đơn sắc.

Điều này khiến chiếc váy hồng nhạt của Hạ Nhạc trông có hơi lạc quẻ, không ít người chú ý tới chiếc váy lạ lùng của Hạ Nhạc, thu hút hút rất nhiều sự chú ý trong suốt chặng đường đi.

Hạ Thiệu Minh đi đến trước mặt Hạ Nhạc, nhìn thấy vẻ mặt không quen của Hạ Nhạc, khiến cậu có chút cảm giác mình là anh trai.

Cậu cũng chú ý tới những ánh mắt đang nhìn xung quanh nên lặng lẽ hỏi Hạ Nhạc: “Bộ đồ trên người cậu là người nhà may cho cậu đúng không?”

Hạ Nhạc lắc đầu: “Tôi nhặt được.”

“Hả?” Hạ Thiệu Minh không tin nổi, “Anh tôi nói, chúng ta nhặt được của rơi nên trả lại người bị mất.”

Hạ Nhạc phớt lờ cậu và tăng tốc độ đi.

Hạ Thiệu Minh chạy lon ton về phía trước: “Huống chi quần áo của cậu thật sự rất đẹp… một cách kỳ lạ.”

Hạ Nhạc nhịn không được đánh vào vai Hạ Thiệu Minh: “Biết cái gì? Đây gọi là mốt. Quần áo tôi không phải là tôi nhặt được, là mẹ tôi mua cho tôi, được chưa.”

Hạ Thiệu Minh gãi đầu một cái, tỏ vẻ con gái thật thật là khó hiểu.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy quần áo như vậy trước đây, nó để lộ một vùng rộng lớn ở cánh tay và bắp chân, chất liệu vải thoạt nhìn trông giống như những bộ quần áo không ai muốn mua.

Một người mẹ mua cho con gái mình bộ quần áo như vậy chắc hẳn nhà cô ấy phải nghèo lắm.

Hạ Thiệu Minh nghĩ tới đây, lại có chút thương hại nhìn Hạ Nhạc.

Đến trước cửa hàng vải mà Hạ Thiệu Minh nhắc đến, Hạ Nhạc đang định đi vào thì bị Hạ Thiệu Minh kéo sang một bên.

“Cậu có tiền không?”

Hạ Nhạc lắc đầu: “Không có.”

“Có tiền thì mới vào được. Ở đây cái gì cũng phải trả tiền.”

Hạ Nhạc lườm cậu một cái: “Tôi xem thì sao chứ.”

“Người khác sẽ coi thường chúng ta.”

“Người khác nghĩ gì không quan trọng, chúng ta chỉ cần là chính mình.”

Hạ Nhạc nói xong, nàng hất tay Hạ Thiệu Minh đang nắm cÔng tay mình ra, cô quay đầu lại, trước khi bước vào cửa hàng, Hạ Nhạc nhìn thấy một chiếc áo khoác màu nâu trong cửa sổ trong suốt.

Thiết kế đơn giản, với một số hoa văn sọc nhỏ màu xám trên đường viền cổ áo và không có nếp gấp ở mặt trước. Nhìn tổng thể đơn giản nhưng không bị mất đi vẻ chín chắn điềm tĩnh.

Chiếc áo này…

Hạ Nhạc tiến lại gần tủ kính, dán vào mặt kính, nhìn chiếc áo từ trên xuống dưới nhiều lần.

Đây chính là chiếc áo mà ông nội mặc nhiều nhất trong những bức ảnh cũ chụp khi còn trẻ.

Cô sẽ không nhận lầm.

Lúc Hạ Nhạc đang dán mắt vào cửa sổ nhìn quần áo, nhân viên bán quần áo bên trong cũng chú ý đến Hạ Nhạc.
« Chương TrướcChương Tiếp »