Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Nhạc súc miệng hai ba lần xong rồi rửa mặt, mặc kệ Hạ Thiệu Minh, một mình cô vào phòng bếp lấy cháo.

Lúc hạ Thiệu Minh vào trong phòng bếp, Hạ Nhạc đang ăn nửa bát cháo, cô hỏi mà đầu chẳng thèm ngẩng lên: “Cậu có biết anh trai cậu đi đâu không?”

“Hỏi cái này làm gì?” Hạ thiệu Minh ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào Hạ Nhạc đang húp cháo.

“Không có gì. Không phải anh ấy nói muốn đưa tôi về nhà sao?” Hạ Nhạc đặt bát xuống nói.

Nửa bát cháo trong bát như được nhuốm một tầng ánh sáng, Hạ Thiệu Minh chăm chú nhìn, nhịn không được nuốt nước miếng: “À, khỏi lo, anh ấy bảo hôm nay anh ấy đi làm về thì sẽ đưa cậu về nhà.”

“Vậy cậu có biết anh ấy làm việc ở đâu không?”

“Hôm nay anh ấy không có đi làm,” Hạ Thiệu Minh nghiêng đầu nghĩ một lúc: “Anh ấy đi giúp người khác.”

“Hóa ra là vậy…” Ánh mắt của Hạ Nhạc nhìn về phía đôi dép rơm của mình, rất đẹp và thoải mái, rõ ràng rất có tâm.

Cô chợt nhớ đến vết rách trên lưng áo của ông nội bèn hỏi: “Mua quần áo ở đâu thế?”

“Cậu muốn mua quần áo à?” Hạ Thiệu Minh nhìn Hạ Nhạc cùng chiếc váy hồng nhạt khác người, vẻ mặt nghi hoặc: “Quần áo trên người cậu kể cũng lạ.”

Hạ Nhạc bĩu môi: “Cậu biết cái gì, mau nói cho tôi biết mua quần áo ở đâu đi, chỗ cháo còn lại cho cậu ăn đấy.”

Hai mắt Hạ Thiệu Minh tỏa sáng, xông vào phòng bếp.

Mặc dù buổi sáng cậu đã ăn cùng với Hạ Thiệu Hoa rồi nhưng do đang tuổi ăn tuổi lớn nên không chịu được cơn đói, chưa gì bụng đã rỗng tuếch rồi.

Cậu bưng bát cháo vừa húp vừa đi ra, mơ hồ nói: “Trên thị trấn có một cửa hàng bán vải, thỉnh thoảng sẽ may quần áo sẵn để bán.”

“Nhưng từ nhà tôi đi lên thị trấn Dương Sa xa lắm, phải đi qua mấy ngọn núi, tôi mới chỉ cùng anh trai đi qua thôi.”

“Đừng nói cậu muốn đi nhé? Cậu có tiền không?”



Buổi trưa, nắng gắt chói chang.

Giữa tiếng ve sầu và tiếng chim hót, cả khu rừng rợp bóng cành lá tươi tốt, bóng mát dưới tán cây không thể che nổi cái nóng thiêu đốt của mùa hè.

Hạ Thiệu Minh tuyệt vọng đi theo Hạ Nhạc, thở hổn hển và hô vang: “Tôi không muốn đi”, nhưng bước chân của cậu vẫn chưa bao giờ dừng lại.

Hạ Nhạc cũng không khá hơn là mấy, nghĩ đến mấy chục năm sau giao thông ở thời đại mới sẽ thuận tiện như thế nào, cô cay đắng lau mồ hôi trên trán: “Quá khổ cực, không biết người ở thời đại các cậu làm sao lại đến được đây. .”

Đương nhiên Hạ Thiệu Minh không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Hạ Nhạc, cậu chỉ biết mình mệt sắp lả đi.

Nghĩ đến Hạ Nhạc đã lớn như vậy mà chưa được vào thị trấn bao giờ còn bản thân đã được đi theo anh trai vào mấy lần, gương mặt nhăn nhó của cậu có thêm một chút sự kiêu ngạo.

“Chờ lát nữa đến cậu sẽ biết, trên thị trấn cái gì cũng có, những thứ cậu chưa từng thấy có nhiều lắm.”

“Vậy cậu nói tôi nghe xem có cái gì mới mẻ?”

“Tôi không nói đâu, cậu tự nhìn sẽ biết.”

Một thời gian dài trôi qua, Hạ Nhạc mệt mỏi đến mức không biết mình đã leo bao nhiêu ngọn đồi, cuối cùng, khi dưới chân tựa như sắp bắn ra được tia lửa thì cũng là lúc đến thị trấn Dương Sa.
« Chương TrướcChương Tiếp »