Chương 20

Cho nên có phải cô đến từ tương lai sẽ biến mất hay là bản thân cô sẽ biến thành Hạ Nhạc sơ sinh?

Càng nghĩ càng đau đầu, Hạ Nhạc lắc đầu một cái, dứt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ đi.

Có lẽ…Trước tiên, cô nên bắt đầu thay đổi từ chuyện của ông chú.

Chỉ là những chuyện liên quan đến ông chú cô biết rất ít, người hiểu rõ ông ấy nhất có lẽ chỉ có mình ông nội.

Sau khi trưởng thành, ông chú không lập gia đình suốt ngày đi du lịch bốn phương.

Ông ấy không biết trái tim ông nội đã đau đớn biết bao. Nghĩ hoài nghĩ mãi, Hạ Nhạc chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Ban đêm yên tĩnh, trong căn nhà nhỏ chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên.

Chợt ngoài phòng khách vang lên những âm thanh nhỏ nhặt khó phát hiện, nương theo ánh sáng từ ngọn đèn dầu cho đến tận bình minh.

Khó lắm mới có được giấc ngủ ngon, sau khi Hạ Nhạc tỉnh lại tinh thần cực kỳ sảng khoái, cô nhìn chằm chằm vào trần nhà một phút rồi mới bò dậy duỗi lưng.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ nho nhỏ chiếu vào trong phòng, vào chiếc bàn chi chít những vết xước mà Hạ Thiệu Minh hay ngồi học.

Hạ Nhạc bước xuống giường, cảm thấy dưới chân mềm mại, cô cúi đầu nhìn thấy một đôi dép rơm có kích thước vừa vặn với chân mình.

Hạ Nhạc lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô hớn hở, đi dép vào rồi chạy ngay ra ngoài phòng.

Khi mở cửa ra, cả căn phòng yên tĩnh không một bóng người.

Ngoài cửa chính, Hạ Thiệu Minh đang ngồi trên một tảng đá thấp, trước mặt là cuốn sách bài tập được đặt trên chiếc ghế đẩu. Mặc dù cậu đang học bài nhưng trái tim cậu đã bay xa hàng nghìn dặm ở bên ngoài rồi.

Nghe thấy tiếng động trong phòng, cậu đóng sách bài tập lại ngay lập tức rồi chạy vọt vào bên trong.

“Cậu là heo hay gì thế, ngủ đến giờ mới tỉnh.” Hạ Thiệu Minh bất mãn nói với Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc tươi cười, gương mặt tràn đầy chờ đợi hỏi: “Anh trai của cậu đâu?”

“Anh tôi trời còn chưa sáng đã bị gọi đi làm rồi.” Hạ Thiệu Minh đi vào phòng bếp, mở cửa rồi chỉ vào bếp lò: “Cháo nóng trong nồi, cậu dậy rồi thì ăn đi.”

Dường như nhớ ra gì đó, cậu lại nói tiếp: “Anh tôi bảo thế.”

Nghe đến đây, mây đen trên đầu Hạ Nhạc như tan biến đi, cô nhìn một vòng rồi nói: “Đánh răng ở đâu?”

Thiệu Minh hơi ngạc nhiên: “Răng gì?”

“Tôi muốn đánh răng.”

“Đánh răng là gì?”

Hạ Nhạc chợt nhận ra, ở những vùng nông thôn thời đại này, có thể không có chuyện đánh răng.

“Vậy… rửa mặt như thế nào?” Hạ Nhạc hỏi.

Hạ Thiệu Minh dẫn Hạ Nhạc đi ra sân sau.

Một khoảng sân nhỏ có hàng rào bao quanh, xung quanh có rải thêm đá và nền đất vàng.

Chuồng gà nằm trong góc, không lớn cũng không nhỏ, mái chuồng gà được lợp bằng rơm dày. Mấy con gà thong thả dạo bước, thấy có người từ xa xa bước tới bắt đầu kêu cục tác ầm ĩ.

Bên cạnh bức tường là một chiếc thùng lớn, Hạ Thiệu Minh mở nắp, đổ đầy nước vào chậu cho Hạ Nhạc rửa mặt.

Đương nhiên, chậu rửa không phải là chậu rửa chân của Hạ Nhạc đêm qua, mà là chậu rửa của Hạ Thiệu Hoa.

Hạ Thiệu Minh nhìn Hạ Nhạc không nói lời nào, cũng không muốn nói gì với cô hết.