Chương 2

Những người thân nhất của cô đều đang mặc áo tang.

Thính giác của cô đột nhiên trở lại, những tiếng kêu thảm thiết giữa âm thanh ồn ào vang vọng khắp cả vùng.

Đó là ngày 06 tháng 10 năm 2006, một ngày sau Tết Trung Thu, là ngày khó quên nhất trong hai mươi bốn năm cuộc đời của Hạ Nhạc, là cái ngày mà hơn mười mấy năm qua kể cả mơ cô cũng không dám mơ lại, là ngày mà cô đã niêm phong trong vùng ký ức sâu nhất.

Trên bức ảnh đen trắng khổng lồ được viết lên vài chữ đơn giản…

Hạ Thiệu Hoa, 1932-2006.



Cảm giác ngột ngạt đó lại đến.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, căn bệnh cũ cuối cùng đã được chữa khỏi lại tái phát.

Dường như có một sức nặng đè lên ngực khiến cô không thể nào thở được, tuyến lệ như được mở van trào ra như nước lũ, trước mắt cô bỗng nhòe đi.

Hạ Nhạc thở hổn hển, ôm ngực nhìn cảnh tượng trước mắt, toàn thân đau nhức.

Lúc này, trong đám đông bỗng mở ra, một bóng người nhỏ bé đứng ở đó.

Là một cô bé mặc áo khoác màu hồng.

Rất nhiều người đang nói chuyện với cô bé ấy.

“Nhạc Nhạc đừng đến đó.”

“Trẻ con không thể đến quá gần.”

“Đi thay cho con bé bộ đồ trắng đi…”

“Nhạc Nhạc, ông nội mất rồi…”

Bóng dáng nhỏ bé vẫn bất động, một lúc sau mới quay lại nhìn người thân phía sau.

Sự bối rối và hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt non nớt của cô bé, khuôn mặt đó chính là khuôn mặt mà Hạ Nhạc đã nhìn mà lớn lên.

Đó chính là cô.

“Ông nội của con?”

Lời nói của đứa trẻ khiến tiếng khóc xung quanh vốn đã nguôi ngoai một lúc lại trở nên to hơn.

Trong đó tiếng kêu gào lớn nhất là: “Ông nó ơi, sao ông ác thế. Ông đã bỏ vợ mình mà đi, ngay cả Nhạc Nhạc ông cũng nhẫn tâm bỏ lại, ông thật tàn nhẫn!”

Nghe thấy tiếng khóc, cô bé vội vã chạy ra khỏi đám đông và chạy sang phía bên kia của ngôi nhà.

Đứng ngoài cổng thì không thể nhìn vào được bên trong nhưng Hạ Nhạc biết cô bé đi đâu và xảy ra chuyện gì.

Đó là những gì cô đã từng trải qua, khi cô chạy đến cửa căn phòng nơi cô ở cùng ông bà nội thì thấy người lớn đang thay quần áo cho ông nội cô, còn ông thì nằm trên giường theo phong tục địa phương.

Ông nằm đó bất động.

Cách âm của nhà gỗ rất kém, bên trong truyền đến một tiếng rất rõ ràng: “Ra ngoài.”

Bé Hạ Nhạc gọi lớn một tiếng: “Ông Nội!”

Sau đó quỳ xuống đất rồi gọi khẽ “Ông nội.”

Những giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống thấm vào cát bụi trong chốc lát rồi bốc hơi.



Cô biết sự tức giận của những người lớn tuổi đối với cô đến từ đâu.

Trước nhà có một chiếc ghế dài bằng gỗ.

Hạ Nhạc ngồi phía trên, ngơ ngác nhìn căn nhà nhỏ bị bao vây bởi những người đến chia buồn.

Những người này không thể nhìn thấy cô ấy hoặc chạm vào cô.

Cô đã trở thành một linh hồn sao?

Cô nhìn thấy bé Hạ Nhạc mặc áo trắng, đội chiếc mũ tang nhỏ, quỳ dưới đất khóc cùng người lớn.

Hạ Nhạc nhận ra đây có lẽ chỉ là một giấc mơ.

Là ác mộng? Mà cũng có lẽ là không.

Hạ Nhạc lau nước mắt, bước vào sảnh chính.

Dân làng đưa thi hài ông nội ra và đặt lên một tấm ván gỗ.

Đây là tục lệ chia buồn phổ biến ở đây, người quá cố được giữ ở nhà trong ba ngày, sau đó mới được chôn cất sau khi tất cả người thân, bạn bè đến viếng.