Chương 19

Hạ Thiệu Hoa không để ý đến cậu nữa, anh nghiêng người sang một bên rồi nhắm nghiền mắt.

“Anh, lớn lên em cũng muốn gia nhập đội Hoa Liên, em muốn giống như thần tượng của em – anh Ngô Thành Chương, đại diện cho quốc gia tham dự Thế vận hội.”

Hạ Thiệu Hoa cười lớn.

Hạ Thiệu Minh chán nản đẩy Hạ Thiệu Hoa một cái: “Anh cũng coi thường em giống bọn họ chứ gì?”

Hạ Thiệu Hoa quay người sang, trong bóng đêm anh không nhìn rõ mặt của em trai nhưng anh biết, trong đôi mắt của cậu bé chắc chắn tràn ngập ánh sao vô tận và biển cả xa xôi.

“Không phải.”

Nghe thấy hai chữ này của Hạ Thiệu Hoa, Hạ Thiệu Minh không thể tin được nhưng ánh sáng trong mắt cậu càng cáng hơn.

“Anh mừng vì em có lòng tin vững chắc.” Hạ Thiệu Hoa khẽ nói: “Cha ở dưới suối vàng cũng sẽ mừng vì em.”

Hạ Thiệu Minh tự tin gật đầu rồi nằm xuống, cậu hài lòng đắp cái chăn vải bố lên người.

Cơn buồn ngủ ập tới, cậu cứ lẩm bẩm gì đó một mình.

“Trong đội bóng rổ…em là tiền đạo giỏi nhất.”

“Em phải cố gắng để mang vinh quang về cho đất nước…”

“Em chắc chắn sẽ gặp anh Ngô Thành Chương thần tượng của em, em nhất định phải tham gia thế vận hội.”

“Phải giành được bóng, ném bóng vào rổ, ném 3 điểm…Không phải em cố tình đυ.ng trúng cậu ấy….Cậu ấy từ trên trời rớt xuống…”

Cậu vừa thϊếp đi vừa nói mê.

Hạ Thiệu Hoa lắc đầu cười, anh gối đầu lên tay chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Một lúc lâu sau Hạ Thiệu Hoa vẫn chưa ngủ được.

Anh nhìn trần nhà bằng rơm, trầm ngâm suy nghĩ.



Bên ngoài yên tĩnh.

Hạ Nhạc chậm rãi lùi từ cửa về phía giường.

Tấm trải giường bên dưới được làm bằng vải bông thô sơ, mặc dù hơi xấu cũng không quá dễ chịu nhưng so với vải bố ở vùng biên cương đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Hạ Nhạc nhìn khắp căn phòng, đây là ngôi nhà mà ông nội từng ở.

Hạ Nhạc rúc vào trong chăn, tên gối thoang thoảng hương bồ kết, cô nhớ lại những gì Hạ Thiệu Minh nói về đội bóng rổ, cảm giác như đang chơi vơi giữa sương mù.

Trong trí nhớ của cô, hình như ông chú cũng rất thích bóng rổ.

Nhưng cô chưa bao giờ nghe ông chú kể về ngôi sao bóng rổ mà ông chú thần tượng hay tuyển thủ thế vận hội.

Từ khi cô còn nhỏ, nhà họ Hạ của cô đã nổi tiếng khắp làng, dù gì thì cũng có một ông nội biết tất cả mọi thứ.

Phàm là danh nhân cấp quốc gia nào có xuất thân từ gia đình nhà cô thì chắc chắn sẽ được tuyên truyền khắp xóm làng, đến cả con chó lang thang ngoài đường cũng biết.

Hạ Nhạc thở dài thay bé Thiệu Minh, có vẻ như nguyện vọng của cậu sẽ không thành hiện thực rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Hạ Nhạc cảm thấy điều đó cũng có khả năng xảy ra.

Mặc dù bản thân cô quay về quá khứ rất hoang đường nhưng nghĩ lại cái chết của ông nội, Hạ Nhạc không thể nào cứ để mặc cho lịch sử tái diễn như vậy được.

Ít nhất là cô phải thay đổi được khoảng thời gian ông nội qua đời.

Nhưng thay đổi thế nào?

Hạ Nhạc vẫn chưa nghĩ ra.

Cô không biết vào ngày ông nội qua đời, cô sẽ có tâm trạng gì.

Ban đầu cô quay trở về quá khứ với thân phận của Hạ Nhạc, đến khi “cô” ra đời thì thế giới này sẽ có hai Hạ Nhạc.