Chương 18

“Rõ là cậu tự kiêu trước.” Hạ Nhạc lè lưỡi với Hạ Thiệu Minh.

Lúc này đến lượt Hạ Thiệu Minh chống nạnh khó chịu hừ một tiếng không hài lòng.

Chỉ chốc lát sau, Hạ Thiệu Minh ngâm chân xong, lau khô rồi chạy lên giường, cậu quấn chăn thỏa mãn ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.

Hạ Nhạc cũng ngâm chân xong, nhưng cô không thích cái khăn Hạ Thiệu Minh đã lau chân rồi thế là gác chân lên chậu gỗ để hong cho khô.

Hạ Thiệu Hoa đi đến, bê chậu nước đổ ra ngoài sân rồi thay nước nóng mới, anh ngồi ngâm chân bên cạnh Hạ Nhạc.

Lúc này, anh tựa vào vách tường, vẻ lạnh lùng ban ngày đã tiêu tan bớt, trên mặt chỉ còn lại sự bình thản thờ ơ, giống như một con cá lang thang trở về trong hồ nước của mình, không có bất cứ biểu cảm gì nhưng người ta biết lúc này nó đã tìm lại được sự bình yên và tĩnh lặng đã mất từ lâu.

Hạ Nhạc nghiêng đầu nhìn lòng bàn chân Hạ Thiệu Hoa trong chậu gỗ, nghĩ đến lúc còn nhỏ.

Khi đó, ông nội cũng như vậy, mỗi ngày ông đều căng thẳng.

Hạ Nhạc không biết vì sao trên mặt của ông nội đều có cảm giác mệt mỏi mà người khác rất khó nhận thấy.

Chỉ có lúc ngâm chân, cô mới thấy sự căng thẳng trên mặt ông dịu đi, ngay cả cô cũng cảm nhận được lúc ấy mới là con người thật của ông.

Nhưng…

Ngày đó, ông nội luôn bắt cô cùng ngâm chân chung trong một cái chậu, đâu có khách sáo như bây giờ.

Hạ Nhạc cất tiếng hỏi phá vỡ sự yên tĩnh: “Tại sao chúng ta phải ngâm chân ạ?”

Hạ Thiệu Hoa đang nhắm mắt trầm ngâm, nghe thấy giọng Hạ Nhạc hỏi mới nhớ ra bên cạnh còn có một đứa trẻ.

Anh buột miệng thốt lên mà không cần suy nghĩ: “Lúc còn sống, cha anh luôn…”

Sau khi nhận ra, Hạ Thiệu Hoa mơ mắt nhìn sang bên cạnh.

Hai chân Hạ Nhạc lắc lư giữa không trung, cô mở mắt to tròn nhìn anh.

Ánh mắt ấy tựa như muốn nói với anh rằng ‘Nói đi, sao không nói nữa vậy, nói tiếp đi’.

Sau đó Hạ Thiệu Hoa không nói tiếp nữa.

Anh chuyển chủ để, quay sang hỏi Hạ Nhạc: “Gia đình em ở đâu? Họ không ngâm chân cùng em sao?”

Hạ Nhạc nhìn xuống chậu gỗ dưới chân mình không nói gì.

Trong giây phút ấy dường như chỉ còn lại sự im lặng kéo dài, tiếng gió bên ngoài có vẻ to hơn.



Hạ Thiệu Minh lăn qua lăn lại trong chăn, mơ màng thϊếp đi.

Bỗng có người bế cậu lên.

Đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, lông mày nhíu chặt, cậu lẩm bẩm trong miệng: “Làm gì thế, làm gì thế?”

Sau khi bị bế ra khỏi phòng, Hạ Thiệu Minh mở mắt ra.

Trong tầm mắt cậu là gương mặt vui vẻ của Hạ Nhạc, cô đang ngồi trên chiếc giường duy nhất của nhà bọn họ.

Khi cửa đã đóng lại, Hạ Thiệu Minh khó hiểu nhìn Hạ Thiệu Hoa.

Cửa chính đã đóng, giữa phòng là một lớp rơm rạ dày được trải trên mặt đất, phía trên là một mảnh vải bố.

Hạ Thiệu Hoa nằm xuống trước rồi vỗ vỗ sang bên cạnh: “Ngủ ở đây.”

Hạ Thiệu Minh cười vật ra: “Anh, em muốn ngủ trên giường.”

Hạ Thiệu Hoa yên lặng một lúc rồi mới trả lời: “Ngủ trên sàn nhà sẽ cao nhanh hơn.”

“Thật không?” Nháy mắt, Hạ Thiệu Minh phấn chấn hơn hẳn, “Chẳng trách anh lại cao lớn như vậy, em cũng muốn cao giống anh.”