Chương 17

Trong lúc Hạ Thiệu Hoa nấu nước, anh không ngừng suy nghĩ về nguyên nhân tại sao Hạ Nhạc không muốn về nhà.

Sau khi loại trừ đủ loại lý do, anh nghĩ từ góc độ bình thường rằng trẻ con rất ham chơi, anh cảm thấy lý do Hạ Nhạc muốn ở lại để chơi cùng Thiệu Minh là có khả năng nhất.

Thế là Hạ Thiệu Hoa mở miệng hỏi: “Không đi chơi với Thiệu Minh à?”

“…” Sự ghét bỏ tràn ngập trong mắt Hạ Nhạc, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười che giấu: “Thiệu Minh phải làm bài tập về nhà ạ.”

Hạ Thiệu Hoa coi thường ra mặt: “Nó mà làm bài tập…”

Quả nhiên, lúc Hạ Thiệu Hoa gõ cửa phòng ngủ thì nhìn thấy cảnh tượng mà anh đã đoán ra được từ lâu…

Hạ Thiệu Minh lại chơi bắn bi, những viên bi không ngừng bắn vào nhau, miệng của cậu cũng ầm ĩ theo.

Khi nhìn thấy Hạ Thiệu Hoa và Hạ Nhạc ngoài cửa, Hạ Thiệu Minh kinh hoảng gom bi lại, giả mù sa mưa nhìn về phía phòng bếp hỏi: “Anh đun nước xong rồi ạ?”

Sau đó giả vờ như không có gì, chuồn qua khe hở chỗ Hạ Thiệu Hoa đứng đến chậu gỗ trong phòng khách, gác chân lên rồi cởi giày.

Lúc này Hạ Nhạc mới phát hiện Hạ Thiệu Hoa đi đôi giày cỏ rách rưới nhưng Hạ Thiệu Minh lại đi đôi giày vải thoải mái.

Mặc dù màu xám trên đôi giày đã bị giặt bạc phếch hết màu nhưng vẫn thấy được ở nhà Hạ Thiệu Minh được đối xử tương đối tốt.

Không hiểu sao Hạ Nhạc lại khó chịu, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hạ Thiệu Minh.

Hạ Nhạc nghiến răng nhìn Hạ Thiệu Minh đang ngâm nga một bài hát nào đó.

Phát hiện Hạ Nhạc đang nhìn chính mình, tiếng ngâm nga trong cổ họng Hạ Thiệu Minh chợt dừng lại, cậu đắc ý hất cằm nhìn Hạ Nhạc.

Dường như muốn nói, nhìn đi, anh trai tôi chỉ chiều chuộng tôi mà thôi.

Cực kỳ gợi đòn!

Hạ Nhạc không nhịn được chống nạnh hừ một tiếng.

Hạ Thiệu Minh càng thêm đắc ý, song, khi cậu định đặt chân xuống nước thì gào lên một tiếng.

Hạ Nhạc vô tâm cười lớn, tiếng cười tràn ngập cả căn phòng tối mờ, dường như sinh động hơn rất nhiều.

Nhưng ba giây sau, tiếng cười đột ngột im bặt…

Trong con ngươi của Hạ Nhạc phản chiếu hình ảnh Hạ Thiệu Hoa bưng một cái chậu gỗ khác đặt xuống dưới chân của cô.

“Anh!” Hạ Thiệu Minh không để ý nước nóng bỏng trong chậu mà gào lên: “Đó là chậu rửa mặt của em mà!”

Cậu nổi giận đùng đùng, vừa đứng lên lại ngồi xuống ngay lập tức: “Ối ối, nóng quá!”

Hạ Thiệu Hoa chẳng thèm đoái hoài gì tới Hạ Thiệu Minh, chỉ dặn dò Hạ Nhạc: “Nhớ thử độ ấm của nước trước.” rồi quay lại phòng bếp.

Phía trên chậu gỗ là hơi nước liên tục tỏa ra xung quanh, Hạ Nhạc cảm giác mình được bao bọc bởi hơi ấm này, cô từ từ đặt chân vào trong chậu gỗ, nhiệt độ nước ấm vừa phải.

Cô đi chân trần cả ngày, mấy lần va phải cục đá đau không chịu được nhưng vì quá phấn khích nên cô không để ý.

Bây giờ, chỉ một chậu nước nóng đã gột rửa đi bao mệt mỏi của một ngày dài.

Đó là điều cô thích nhất ở trong ký ức.

Hạ Nhạc hài lòng, vẻ kiêu ngạo trên mặt Hạ Thiệu Minh hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại biểu cảm uất ức, cậu đá nước thật mạnh, miệng lẩm bẩm: “Có gì đáng tự hào chứ.”