Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không khí ban đêm lạnh như mùa đông, Hạ Nhạc lặng lẽ quấn chặt chiếc áo trên người lại.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao ở trên cao.

Gần đó là gương mặt góc cạnh của ông nội. Ông nội đẹp trai thật.

Chẳng trách người trong nhà luôn nói trong gia đình nhà cô nhan sắc đời sau chẳng thể nào bằng được so với đời trước.

Lúc còn bé cô không phục đâu, tức giận tranh luận bản thân cô không bằng ông nội ở điểm nào trong khi cô đáng yêu như vậy còn ông nội mặt đầy nếp nhăn.

Bây giờ xem xem, nhan sắc năm 18 tuổi của ông nội nếu xuất hiện vào kỷ nguyên của các ngôi sao Hồng Kông những năm 90 thì chắc chắn không thua bất kỳ nghệ sĩ hạng A nào cả.

Nghĩ đến đây, đại não hoạt động, đột nhiên Hạ Nhạc cười hí hí một tiếng.

Hạ Thiệu Hoa khó hiểu nhìn Hạ Nhạc, còn Hạ Nhạc thì vội vã nghiêm túc trở lại, tỏ vẻ đáng thương.

“Nhà em ở đâu?” Hạ Thiệu Hoa lại hỏi.

“Em…em không nhớ rõ.”

“Nhớ kỹ lại xem?”

“Em thật sự không nhớ rõ.”

“Vậy thì em cũng không thể ở đây được…”

“Ôi, đều do hôm nay bị người ta đυ.ng trúng, bây giờ đầu em vẫn còn ong ong ý.” Đúng lúc Hạ Thiệu Minh bắn viên bi ra ngoài phòng, Hạ Nhạc thấy thế bèn nghĩ ra một kế, “Em khó chịu lắm, không đi được đâu.”

Thấy Hạ Thiệu Hoa còn muốn nói gì đó, Hạ Nhạc gấp gáp bổ sung thêm: “Chắc cũng không ngồi nổi lên xe ba gác nữa ấy.”

Hạ Thiệu Minh nghe ngoài cửa có người nhắc đến tên của mình, xa xa đó là ánh mắt dựa phi tiêu của Hạ Thiệu Hoa, cậu sợ tới mức không dám ra nhặt bi nữa, lộn nhào vào bên trong luôn.

“Hôm nay cho em ở lại trước được không? Xin anh đấy.” Hạ Nhạc thừa thắng xông lên.

Hạ Thiệu Hoa thấy bên ấy đóng cửa cái đùng thì thu hồi ánh mắt.

Hạ Nhạc ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Hạ Thiệu Hoa, cố gắng khiến ánh mắt của mình trở nên càng đáng thương càng tốt.

Hạ Thiệu Hoa im lặng hồi lâu cuối cùng cũng nói: “Vậy, tối nay thì…ở lại nhà anh trước đã…”

Hạ Nhạc: “Vâng ạ.”

“Sáng sớm mai anh sẽ đưa em về nhà.”

Hạ Nhạc hậm hực trong lòng, nhà cô ở đây còn đi đâu được, ngoài mặt thì nở nụ cười tràn đầy chân thành, tha thiết.

“Được ạ.”

Đêm đen như mực, mây trôi lững lờ qua vầng trăng khuyết cong cong.

Hạ Nhạc quấn chặt chiếc áo khoác của Hạ Thiếu Hoa và ngồi lên tảng đá lớn trước cửa, hai tay chống cằm nhìn trời.

Ánh sao lấp lánh trong đêm khuya, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa từ xa xa truyền đến, kèm theo là tiếng gió thổi qua cành lá khiến màn đêm càng thêm tĩnh mịch và yên bình.

Loại yên tĩnh này khác hoàn toàn với thành phố, như được trở về tuổi thơ vậy.

Hạ Nhạc nở nụ cười đắc ý trên môi, cặp mắt còn cong hơn cả vầng trăng lưỡi liềm trên cao.

Sau lưng truyền đến tiếng nước ào ào, Hạ Nhạc tỉnh táo lại chạy đến cửa phòng bếp.

Cô tò mò nhìn vào trong phòng bếp nhỏ mờ mịt, dưới ánh sáng từ ngọn đèn dầu, chỉ có một bóng lưng đang bận bịu không ngừng.

Hơi nước tỏa ra từ nồi nước sôi ùng ục, Hạ Thiệu Hoa dùng tro tàn dập lửa. Anh múc một ít nước từ trong nồi ra đổ vào cái thùng gỗ, vừa ngẩng lên thì bắt gặp một bóng dáng nho nhỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »