Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Nhạc không nản lòng, nảy ra một suy nghĩ, cô tìm một cái khăn rồi trèo lên lau bàn ghế.

Mặc dù dáng người nhỏ nhắn nhưng làm việc rất giỏi, đến khi Hạ Thiệu Hoa dọn dẹp bát đũa xong định lau bàn thì Hạ Nhạc đã giơ cái khăn lên đứng cạnh bàn cười híp mắt chờ được khen.

Hạ Thiệu Hoa sững sờ đứng nhìn Hạ Nhạc.

Nhìn hai bím tóc gọn gàng của Hạ Nhạc bởi vì bận rộn cả ngày mà tán loạn, gương mặt mệt mỏi đỏ bừng, thêm cả nụ cười ngây ngô nữa, không hiểu sao lại cho anh một cảm giác vui mừng như được trở thành một người cha hay một người ông vậy.

Cảm giác như một trưởng bối kỳ lạ này khiến Hạ Thiệu Hoa nhanh chóng lấy cái khăn từ tay Hạ Nhạc rồi xoay người bỏ chạy khỏi hiện trường.

Rõ ràng anh chỉ mới 18 tuổi mà thôi.

Người ta hay nói con gái 18 tuổi như một nhành hoa, thanh niên 18 tuổi thì chắc cũng là trẻ tuổi rồi…Tại sao anh có thể có ý nghĩ kỳ lạ như thế?

Một thằng em Hạ Thiệu Minh nghịch ngợm đã khiến anh mệt phát ngất, anh còn mong kiếp sau không phải làm anh cả nữa.

Mà sao lại có cảm giác vui mừng của trưởng bối này được?

Hạ Nhạc căn bản không biết Hạ Thiệu Hoa có những suy nghĩ này trong đầu.

Cô chỉ thấy Hạ Thiệu Hoa lạnh lùng lấy cái khăn lau đi, tưởng rằng bản thân lau chưa đủ sạch nên ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Thiệu Hoa vào phòng bếp.

Cứ như vậy Hạ Thiệu Hoa bận rộn tứ phía đều có thêm một cái đuôi nhỏ bám theo.

Cuối cùng cũng thu dọn xong, Hạ Thiệu Hoa cầm áo khoác khoác lên người rồi nhìn về phía Hạ Nhạc hỏi: “Em nhớ ra nhà mình ở đâu chưa? Anh đưa em về.”

Nghe thấy hai chữ về nhà, đôi mắt Hạ Nhạc chợt đỏ hoe.

Trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh ông nội kéo tay nói ‘về nhà’.

Đó là những ký ức từ rất lâu rồi, là hai chữ đã chữa lành cho cô không biết bao nhiêu lần, cũng là hai chữ khiến bản thân cô đau đớn tột cùng.

Từng giọt nước mắt lăn dài xuống gò má, Hạ Thiệu Hoa cũng không phát hiện ra.

Gió đêm ùa về, khí lạnh tràn vào trong cổ, khiến người ta không khỏi run lên.

Anh cúi đầu nhìn, Hạ Nhạc chỉ mặc một chiếc váy mỏng, bắp chân lộ ra bên ngoài.

Hạ Thiệu Hoa ngồi xổm xuống, định khoác áo của mình cho Hạ Nhạc thì phát hiện đôi mắt to tròn ngập trong nước mắt, anh sững sờ tại chỗ.

Hạ Thiệu Hoa biết con gái thường hay khóc. Mẹ anh từng dạy phải nhượng bộ con gái trong mọi việc, con gái tựa như những đứa trẻ nhõng nhẽo, không cẩn thận là rơi nước mắt ngay, nhất định phải che chở thật tốt.

Sau khi rời khỏi quê nhà, xung quanh Hạ Thiệu Hoa không còn phụ nữ nữa, người duy nhất xuất hiện nhiều hơn một chút chính là Lâm Hoa Hoa.

Nhưng khi nói đến mấy chuyện khóc lóc yếu đuối này thì Lâm Hoa Hoa chẳng tính vào được.

Điều này dẫn đến việc anh chưa bao giờ có kinh nghiệm đối phó với việc con gái khóc.

Hạ Thiệu Hoa giơ tay, muốn lau nước mắt đi nhưng lại không thể làm được.

Tay anh khựng lại giữa không trung, hỏi: “Có phải em nhớ nhà không?”

Hạ Nhạc gật đầu.

“Đừng khóc nữa, anh sẽ đưa em về nhà.”

Hạ Nhạc chợt ngừng khóc, thầm nghĩ đúng là hiểu lầm. Hạ Thiệu Hoa không nhịn được, sải bước ra ngoài cửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »