Chương 14

Bao nhiêu năm chưa từng ăn lại cơm ông nội nấu nhưng hương vị vẫn giống như hương vị mà cô khắc ghi trong trí nhớ vậy.

Cơm được hấp chín trong chiếc thùng gỗ trên bếp lò cũ, sau khi ông nội qua đời cô chưa bao giờ được ăn nữa.

Sao cơm ông nấu lại có vị ngon đến lạ.

Hạ Nhạc cúi đầu ăn cơm mà quên mất ăn cả đồ ăn.

Hạ Thiệu Hoa nhận thấy tâm trạng của Hạ Nhạc có hơi sa sút nên hỏi: “Sao vậy?”

Câu hỏi này khiến Hạ Nhạc tỉnh táo lại ngay lập tức, nhanh chóng che giấu niềm vui cùng bi thương của mình lại.

Cô lắc đầu nguầy nguậy, xúc thêm miếng cơm nữa.

“Đồ ăn không ngon à?” Hạ Thiệu Hoa lại hỏi.

Hạ Nhạc bưng bát, lại lắc đầu.

Một bàn tay vươn đến, lúc nhìn lại, bát ca kho đã được đặt trước mặt Hạ Nhạc.

“Ăn nhiều thịt lên cho nhanh lớn.”

Giọng điệu của Hạ Thiệu Hoa rất bình thường, không mang theo bất cứ tâm tình gì nhưng lọt vào trong tai Hạ Nhạc lại giống y như đúc lời ông nội nói khi cô còn nhỏ, tràn đầy sự quan tâm và yêu thương đặc biệt dành cho cô.

“Dạ.” Tâm trạng của Hạ Nhạc trong nháy mắt phấn chấn hơn, vừa đáp lời vừa gắp một miếng cá to cho vào bát cơm của mình.

Thấy miếng thịt yêu thích của mình rời đi mà không ai thèm ngó ngàng tới khiến Thiệu Minh tức giận đến mức suy sụp.



Khi mặt trời dần khuất bóng, ánh sáng trong nhà cũng dần tối theo.

Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn trần nhà trống rỗng.

Cũng đúng, nông thôn thời đại này làm gì có điện.

“Lạch cạch” một cái, Hạ Thiệu Hoa đánh một que diêm lên, thắp sáng ngọn đèn dầu để cạnh bàn.

Lần cuối cùng Hạ Nhạc nhìn thấy đèn dầu là trong một bộ phim chiến tranh chống Nhật.

Mà bây giờ ở thời đại này, đèn dầu là vật phẩm phổ biến.

Ở thế kỷ 21, đèn điện là thứ không có gì đáng ngạc nhiên nhưng tại lúc này là điều mà không người nào dám nghĩ đến.

Trong lúc Hạ Nhạc đang cảm khái về sự thay đổi của thời đại và sự phát triển nhanh chóng của xã hội, lấy kiến thức lịch sử mà mình đã được học ra để suy nghĩ thì bên kia Hạ Thiệu Hoa đột nhiên hỏi: “Tại sao em luôn gọi anh là…ông nội?”

Đôi tay đang bới cơm của Hạ Nhạc đột nhiên dừng lại, nghĩ một lúc lâu cũng không tài nào nghĩ ra được câu trả lời mà mình muốn nói.

Dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, hai má cô phồng lên, trong miệng là cơm chưa kịp nuốt xuống.

Cả người trông không thông minh lắm, đuôi mắt còn có vệt nước mắt óng ánh trong suốt chưa kịp lau khô.

Lông mày của Hạ Thiệu Hoa khẽ nhăn lại, tiếp tục hỏi: “Ông nội em làm sao thế?”

Hạ Nhạc vô thức xoay xoay đôi đũa trong tay, đột nhiên nghĩ đến lời ông nội nói làm như vậy là không lễ phép nên cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Thấy bộ dạng không muốn nói của cô, Hạ Thiệu Hoa cảm thấy mình đoán đúng đến 8,9 phần.

Suy cho cùng, bây giờ một đứa trẻ mở miệng hay ngậm miệng đều gọi ông nội, lại hiểu chuyện như thế…

Thì rõ ràng đúng là đã mất đi ông nội nên đứa trẻ đáng thương ấy không chịu đối mặt với sự thật.

Sau bữa tối, Hạ Nhạc vào bếp giúp Hạ Thiệu Hoa rửa bát.

Hạ Thiệu Hoa nhìn vóc dáng thấp bé của Hạ Nhạc vốn dĩ không thể chạm tới chum nước, lại nhìn Hạ Thiệu Minh nằm rạp trên đất chơi bắn bi mà thờ dài, anh kêu Hạ Nhạc ngoan ngoãn chờ bên cạnh mình.