Chương 13

Đột nhiên im lặng bao trùm, Hạ Nhạc lúc này mới nhận ra mình đã nói quá nhiều.

Hạ Nhạc vội vàng thêm củi vào bếp như không có chuyện gì xảy ra.

“Thiệu Minh nói cho em biết à?”

“Dạ, dạ, dạ.”

Hạ Nhạc lén nhìn thấy Hạ Thiệu Hoa luôn tay luôn chân như chưa hề có gì xảy ra.

Cô cúi đầu nhìn ngọn lửa trong bếp không dám đối mặt với Hạ Thiệu Hoa lần nữa.

Hạ Thiệu Hoa nhìn Hạ Nhạc suốt cả quá trình, một đứa trẻ như vậy nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Cô bé ngoan ngoãn nhìn ngọn lửa rồi lại châm thêm củi, không hề có chút đùa giỡn nào, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười.

Ánh lửa phản chiếu trên gương mặt trẻ con đó khiến người ta thoáng nhìn thôi cũng thấy ấm áp.

Bộ dạng của cô bé ngoan hơn nhiều em trai Hạ Thiệu Minh của anh.

Bên cạnh lò lửa là một cái tủ thấp hơi tồi tàn, không có cánh tủ, Hạ Nhạc đã để ý nãy giờ rồi.

Bên trong là những chiếc đĩa, bát sần sùi, bên cạnh là mấy tấm lót tròn là loại chuyên dụng để dưới bát, đĩa để cách nhiệt, chúng được làm bằng rơm rạ, mặc dù đơn sơ nhưng rất bền chắc.

Hạ Nhạc xích lại gần cầm lên xem xét tường tận.

Từ nhỏ nhà cô đã dùng những tấm lót bằng rơm này để lót dưới bát đĩa từ khi còn nhỏ, mỗi chiếc đều do chính tay ông nội của cô làm.

Ánh mắt của Hạ Nhạc hướng về Hạ Thiệu Hoa, anh đang chuyên tâm nhìn đồ ăn trong nồi, không để ý đến động tác của cô.

Mỗi khi Hạ Thiệu Hoa làm xong một món ăn, Hạ Nhạc tự giác lấy tấm lót rơm lót dưới cái bát, sau đó cẩn thận bưng lên đặt xuống cái bàn ở trong phòng khách.

Cô cảm thấy mình đúng là một trợ thủ đắc lực.

Hạ Thiệu Hoa nhìn cô bé nhỏ như vậy nhưng bưng đồ ăn rất vững vàng, vốn dĩ anh không yên lòng nhưng khi nhìn thấy Hạ Nhạc hào hứng quá nên anh để mặc cô bé làm.

Chỉ là khi nhìn Hạ Nhạc dùng tấm lót rơm bưng đồ ăn khiến Hạ Thiệu Hoa sản sinh ra một cảm giác quái dị…

Hình như cái gì cô bé cũng biết hết, giống như cô bé là một trong những thành viên của ngôi nhà này vậy.



Ba món mặn, một món canh: Cá trắm cỏ nướng, trứng tráng, cải thảo xào, canh mướp.

Đồ ăn rất đơn giản nhưng ở thời đại này dầu muối là vật phẩm xa xỉ nên khá phong phú.

Hạ Nhạc đặt bát canh nóng xuống, hai tay bị nóng sờ lên lỗ tai, cô chạy đến trước cửa phòng ngủ vừa gõ, Hạ Thiệu Minh đã đặt bài tập xuống và lao ra như một cơn lốc.

Mũi của cậu giống như mũi chó không ngừng hít hà: “Anh! Hôm nay là ngày lễ gì thế?”

Hạ Thiệu Hoa trừng mắt nhìn cậu một cái nhưng cậu cũng không bỏ cuộc, ôm bát cơm mà Hạ Thiệu Hoa vừa đặt lên bàn rồi ăn như gió.

Lúc Hạ Thiệu Hoa đặt bát cơm xuống trước mặt Hạ Nhạc, cô vô thức nói: “Con cảm ơn ông nội.”

Nói xong cả hai người đều sửng sốt, chỉ có Hạ Thiệu Minh cắm mặt vào ăn không phát hiện ra có gì kì lạ.

Hạ Nhạc vội vàng giả bộ như không có gì, xúc một muỗng cơm.

Hạ Thiệu Hoa cũng giả bộ như không nghe thấy, gắp cải thảo lên ăn.

Hạ Nhạc vừa ăn miếng đầu tiên là bắt đầu cảm thấy rưng rưng.