Chương 12

Sau đó Hạ Thiệu Hoa chăm chú nhìn dòng sông.

Hạ Nhạc khó hiểu nhưng cũng nhìn dòng nước theo anh.

Qua hình ảnh phản chiếu, lúc này cô nhận ra mình trông giống hệt khi còn nhỏ.

Gương mặt nhỏ nhắn vừa mập mạp vừa bẩn thỉu, hai bím tóc cột trên đầu, đôi mắt đen tròn, trên người cô mặc chiếc váy hồng nhạt mà cô đã mặc vào ngày sinh nhật thứ mười một.

Lúc cô đang băn khoăn vì sao lại mặc chiếc váy này xuyên về quá khứ thì bên cạnh chợt vang lên tiếng động.

Hạ Nhạc ngẩng đầu trông thấy Hạ Thiệu Hoa ném thứ gì đó đen sì vào trong thùng nước.

Hai thùng gỗ chứa đầy nước, Hạ Thiệu Hoa bắt đầu xách chúng lên rồi đi về.

Hạ Nhạc hứng thú bừng bừng theo sau, cô nhìn vào trong thùng nước xem, quả nhiên là có một con cá, không béo cũng không gầy, trông rất ngon.

Ở thời đại của cô, đất đai và các nguồn tài nguyên bị khai phá nên rất hiếm khi thấy được môi trường sinh thái nguyên sinh.

Trong trí nhớ của Hạ Nhạc, thỉnh thoảng cô chỉ nhìn thấy hai ba con cá nhỏ ở con sông này, còn cá to như thế này thì đây là lần đầu cô nhìn thấy.

Thế là Hạ Nhạc cực kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Thiệu Hoa: “Anh bắt cá kiểu gì thế ạ?”

Hạ Thiệu Hoa xách hai thùng nước, nhịp chân vững vàng như cũ.

Bả vai thiếu niên cực kỳ mạnh mẽ, anh nghiêm trang đáp: “Bắt bằng tay.”

Nói mà như chưa nói.

Nhưng cũng chẳng hề ảnh hướng đến sự hứng thú của Hạ Nhạc: “Con sông này nhiều cá lắm đúng không anh?”

“Ừm.”

Hạ Nhạc cười hì hì: “Anh đưa em đi bắt cá được không ạ?”

“Không được.”

“Vâng.”

Bước chân của Hạ Thiệu Hoa lớn hơn so với Hạ Nhạc, cô đành phải chạy để đuổi theo anh.

Thì ra lúc còn trẻ ông nội lạnh lùng như vậy, Hạ Nhạc nghĩ.

Nhưng cô vẫn rất vui vẻ, cô chưa bao giờ mơ rằng mình sẽ có cơ hội được ở cùng ông nội lần nữa…hơn nữa còn là lúc ông nội còn trẻ và đẹp trai như vậy.

Hạ Nhạc lầm bầm trong miệng nhưng trong lòng vui vẻ không kìm lại được.

Bếp ở thời đại này hầu như chỉ có vai trò nấu đồ ăn nóng hổi, trong bếp không có vật dụng gì, thậm chí vòi nước cũng không có, chỉ có một cái chum đựng nước.

Hạ Thiệu Hoa đổ nước trong thùng vào trong chum, sau đó bắt cá ra rồi để vào trong cái giỏ nan rách rưới.

Hạ Nhạc tự nhận trách nhiệm nhóm lửa, cô ngồi trên tảng đá trước lò đất rồi nhét củi khô vào bên trong.

Hạ Thiệu Hoa ở bên cạnh mổ cá, nhìn thấy Hạ Nhạc bận rộn một góc nên anh tưởng rằng chỉ là trò giải trí của trẻ con, không ngờ vừa mới cạo sạch vảy cá quay lại thấy Hạ Nhạc đã nhóm lửa xong rồi, hơi nóng từ trong lò đất bắt đầu tỏa ra.

Hạ Thiệu Hoa cúi người nhìn Hạ Nhạc nhóm lửa rất tốt.

Xem quá trình Hạ Nhạc nhóm lửa cũng có hơi giống cách của anh hay làm.

Gương mặt vô cảm của Hạ Thiệu Hoa tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc: “Em biết nhóm lửa sao?”

Hạ Nhạc mở to mắt nhìn anh rồi gật đầu.

Hạ Thiệu Hoa tiếp tục xử lý con cá kia, anh cắt cá thành từng khúc, hỏi: “Em mấy tuổi rồi?”

Hạ Nhạc tròn xoe mắt nói: “Mười một ạ.”

“Vậy nhỏ hơn Thiệu Minh 1 tuổi.”

“Dạ đúng rồi, nhỏ hơn anh 7 tuổi nữa.”