Chương 10

Trước khi kịp nhận ra cô bé chính là Hạ Nhạc, anh đã bước tới và hỏi: “Sao vậy?”

Người ở thời đại này có lẽ không biết “ăn vạ” nghĩa là gì, nên Hạ Nhạc giơ chân kêu lên: “Anh, anh vừa đυ.ng phải em.”

Nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Nhạc, Hạ Thiệu Hoa sửng sốt một chút: “Là em à?”

Ánh mắt anh nhìn về phía đôi chân không mang giày của Hạ Nhạc, thấy đôi bàn chân nhỏ nhắn đỏ bừng vì ma sát với đường đất, anh dừng lại nói: “Nhà em ở đâu? Anh đưa em về.”

Hạ Nhạc còn chưa nghĩ tới tiếp theo nên làm gì.

Nhưng ông nội đã dạy cô rằng binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, nếu không đến được Vạn Lý Trường Thành thì không phải là anh hùng… Thôi, chỉ cần cô có thể ở bên ông nội thì cô có thể nói bất cứ điều gì.

Vì vậy Hạ Nhạc gật đầu một cách đáng thương mà không có chút manh mối nào.

Cứ như vậy, không cần một lý do nào, cảnh tượng trở thành như thế này——

Hạ Thiệu Hoa đang kéo xe ở phía trước, trong khi Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh ngồi trên xe nhìn nhau chằm chằm.

Chỉ cần Hạ Thiệu Hoa hỏi đường về nhà em là đường nào thì Hạ Nhạc liền nói: “Cứ về nhà anh trước đi, có khi đến đó em lại nhớ ra đường về.”

Cứ như vậy, trước khi kịp nhận ra thì họ đã đến chân núi Man Đầu.

Đến gần trước cổng nhà, dường như Hạ Thiệu Hoa mới tỉnh táo lại, anh nhìn về phía Hạ Nhạc: “Em còn chưa nhớ ra à?”

Hạ Nhạc gật đầu: “Dạ, dạ, có lẽ do đói bụng ý, ăn no rồi có khi em nhớ ra được.”

Đôi mắt nhỏ đáng thương, ai nhìn mà không động lòng cho được.

Hạ Thiệu Hoa chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, vậy chúng ta ăn gì đó trước.”

Hạ Nhạc ngay lập tức nở nụ cười tươi rói: “Vâng ạ.”

Hạ Thiệu Minh vô cùng khó chịu, gào lên một tiếng “Dừng” sau đó nhận lại một ánh mắt tựa dao sắc lẻm của Hạ Thiệu Hoa.

Nghĩ đến chuyện mình trốn học đi chơi bóng mới gặp rắc rối, đυ.ng trúng người ta lại còn khiến người ta từ một cô bé thông minh lanh lợi thành một con nhỏ ngốc, cậu chẳng dám nói nữa, chỉ dám nuốt nước miếng rồi nhanh chóng nhảy xuống khỏi chiếc xe ba gác.

Hạc Nhạc hài lòng nhảy xuống theo, cô lau sạch vết bẩn trên tay rồi nhìn căn nhà một lượt.

Ừm…

Có thể nhận ra được những lời ngày xưa bố nói nhà ông nội khi còn bé rất nghèo là thật.

Căn nhà này quả thực chính là căn nhà tranh trong truyền thuyết…

Lúc này, Hạ Nhạc chợt nhớ lại một bài thơ kinh điển: «Bài ca nhà tranh bị gió thu phá».

Lúc cô còn nhỏ, cô cứ nghĩ nhà tranh sẽ tồi tàn lắm, tồi tàn đến mức mùa hè bị nắng chiếu, mùa đông thì bị dột tuyết.

Nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ vì có sự hiện diện của một người mà cô mong nhớ cho nên cô lại cảm thấy nhà tranh còn đẹp hơn tất cả những căn nhà mà cô từng ở.

Không biết tương lai cô có cảm nhận giống tâm trạng của nhà thơ khi sống ở đây không nữa?

Hạ Nhạc tự giác nhận thức, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà của mình.



Đây là một căn nhà tranh đơn sơ đến mức không thể đơn sơ hơn được nữa…

Cái gọi là vách tường thực ra chỉ là lớp bùn đất đắp thành, xà nhà chịu lực chỉ là vài mảnh gỗ gãy lộ ra thưa thớt bên ngoài bức tường bùn, đến sàn nhà cũng không có, còn trần nhà thì chỉ là dầm đúc hẫng được xếp rơm rạ thật dày bên trên.