Chương 7: Không phải nhà nào cũng có tiền như Mạnh gia

Chương 7: Không phải nhà nào cũng có tiền như Mạnh gia

Dù sao đám người Ngô gia cũng là ngoại lai, hơn nữa Trương Quế Phương là mẹ kế, sinh vật như mẹ kế vốn dĩ không được yêu thích.

“Kế hoạch gì thế? Nói nhanh lên.”

Mạnh Phất Yên nói:

“Kế hoạch của tôi là đuổi cả nhà bọn họ đi, lúc trước nể mặt cha tôi tôi còn cố kỵ mấy phần, hiện giờ vậy mà ngầm chỉnh tôi, đăng ký cho tôi xuống nông thôn, đoạt công việc của tôi. Chuyện này tương đương với hoàn toàn trở mặt, vậy tôi không còn gì phải cố kỵ. Nhà kia là nhà ở của Mạnh gia tôi, không có đạo lý cho một đám người ngoài ở, tôi muốn đuổi hết bọn họ ra ngoài.”

Mấy đồng bọn nhỏ đều trợn mắt há miệng!

“Cái gì? Kí©h thí©ɧ như vậy sao?”

“Đúng đó chị, đó là cha chị, chị thật sự muốn đuổi đi sao?”

“Cha chị chắc chắn sẽ đánh chị mất!”

Mạnh Phất Yên nâng cao cằm:

“Đều đăng ký xuống nông thôn, còn sợ bị đánh à? Tôi là con gái Mạnh gia, công việc là mẹ tôi để lại cho tôi, tôi căn bản không nằm trong phạm vi xuống nông thôn. Hiện giờ Trương Quế Phương làm như thế, cha còn dung túng bà ta, rất rõ ràng là không để bụng tới tôi. Lúc này nếu tôi không phản kích, sau này chắc chắn sẽ bị rút gân uống máu, bột phấn xương cốt đều không còn dư thừa.”

Mọi người nghĩ lại công việc của Mạnh Phất Yên, đó chính là công việc bọn họ muốn cũng khó có được, vậy mà bị mẹ kế đẩy xuống nông thôn, như vậy đúng là kết thù đến chết mà!

Mạnh Phất Yên vẫn còn tức giận bất bình:

“Một người đàn ông ở rể, không khác gì cưới vợ về. Mẹ tôi đã qua đời, ông ta lại không phải người Mạnh gia, dựa vào cái gì ở trong nhà Mạnh gia? Ông ta lại không thủ tiết với mẹ tôi!”

Mọi người: “…”

Những lời này…

Tuy chuyện này ầm ĩ lên, nói không chừng bọn họ cũng bị đánh một trận, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất kí©h thí©ɧ…

Mạnh Phất Yên nói: “Cho dù tôi có thành công hay không, nhiệm vụ của mọi người chính là khi tôi đi rồi, nghĩ mọi cách khiến người trong khu đại viện hoài nghi bốn tên kéo chân sau kia là con riêng của cha tôi.”

Mọi người trợn to mắt chó ngây ngốc!

“Cái gì?”

“Bọn họ… Không phải là con của chị mẹ kế chị sao?”

“Quan hệ nam nữ quản rất nghiêm, nếu chuyện này là thật…”

Vậy nói không chừng Ngô Quốc Trụ phải ngồi tù, còn có khả năng bị bắn chết.

Mạnh Phất Yên giải thích:

“Tôi chưa từng thấy ai đón con của chị gái bên nhà vợ về nuôi, quan trọng là ba đứa con kia đều trưởng thành, vì sao cha tôi lại đón bọn họ trở về? Chuyện này không hợp lý.”

“Hơn nữa có phải hay không có quan hệ gì? Dù sao cũng không có chứng cứ, cha tôi cũng không đến mức bị người ta bàn tán mấy câu thì thực sự xảy ra chuyện. Tôi muốn chính là bọn họ có điều cố kỵ, không thể tùy ý làm bậy.”

“Bọn họ ở nhà tôi vốn là ăn nhờ ở đậu, hiện giờ còn dám đánh tôi, thù này tôi nhất định phải báo. Một khi lời đồn này truyền ra, tôi xem cha tôi giữ bọn họ ở lại kiểu gì?”

“Có thể đuổi cha tôi đi hay không thì không chắc, nhưng đuổi bọn họ thì cần phải làm được.”

“Mỗi người 10 tệ, phiếu thịt 1 cân, phiếu gạo 2.5 cân, có làm hay không?”

Đôi mắt của mọi người đều sáng lên!

Đứa bé tuổi này, đều là đứa nhóc choai choai ăn nghèo ông già, bụng giống y như động không đáy, căn bản ăn không đủ no.

Hơn nữa niên đại hiện giờ cho dù điều kiện gia đình tốt, cũng không có đứa bé không thèm thịt.

Không phải nhà nào cũng có tiền như Mạnh gia.

Mạnh gia có tiền, còn ít người, mà phần lớn mọi nhà đều là cả gia đình ở cùng nhau, mười mấy thậm chí hai mươi mấy người đều có, đứa bé cùng thế hệ đều rất nhiều, có người nào không thèm thịt?