Tuy sau này sẽ có người vào ở, nhưng mà cô lấy tiền thuê rất thấp, nhà này còn tốt như vậy, cô không để lại đồ nội thất gì, những người đó tự mình chuẩn bị đi.
Tránh cho để lại chút gì đó, đám người Ngô gia không biết xấu hổ lại đòi.
Quét sạch mọi thứ trong nhà xong, Mạnh Phất Yên nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng vô cùng vui sướиɠ!
Không biết đợi người cha tốt của cô phát hiện tài sản kiếm được hơn nửa đời người không còn, có khóc đến ngất xỉu hay không!
Cuối cùng cô nhìn thoáng qua nhà mình, xoay người ra cửa.
Xách theo hành lý dẫn theo em trai đi trong khu người nhà, có hàng xóm nhìn qua, Mạnh Phất Yên nói:
“Sáng mai phải lên xe lửa, cháu đi gửi một ít hành lý qua, nếu không một mình không xách được ạ.”
Hàng xóm nhìn Mạnh Phất Yên yếu đuối, thở dài một hơi, mỗi người đều nói những lời dễ nghe.
“Đến nhớ viết thư cho bọn thím nhé!”
“Đợi có công việc chú Lục cháu chắc chắn sẽ sắp xếp cho cháu, không lâu sau cháu có thể trở về.”
…
Mạnh Phất Yên nghe những lời này, một đường rời khỏi khu người nhà.
Đến chợ đen hỏi tình hình về vòng tay trước, tiếc nuối chính là, không có bất cứ tin tức gì về vòng tay kia.
Cô đã kiểm tra hết đồ cướp đoạt từ trong nhà một lần, đúng là không có vòng tay kia.
Vòng tay không ở nhà, vậy lúc ấy có lẽ là ở trên người Ngô Tư Vũ, trên người cô ta không có, có lẽ thật sự bị đoạt đi mất!
Mạnh Phất Yên bất đắc dĩ, chỉ có thể bảo người tiếp tục hỏi thăm, sau đó dẫn em trai rời đi.
Mạnh Phất Yên đến hợp tác xã mua bán bán xe đạp trước.
Xe đạp second-hand cũng rất có thị trưởng, hợp tác xã mua bán không chỉ có xe đạp second-hand, còn có quần áo second-hand.
Second-hand đều không cần phiếu.
Mạnh Phất Yên bán xe với giá bảy mươi tệ, vẫn còn sớm nên cô hỏi em trai: “Em muốn mua gì không?”
Đứa bé nghĩ một lát, mở miệng nói: “Chị, đến Đông Bắc chúng ta không thể dùng phiếu gạo, chúng ta mua hết đi, mua lương thực mang theo.”
Phiếu gạo chia làm nhiều loại, có tính chia từng nơi, có tính chia cả nước, phiếu gạo quân dụng là dùng tốt nhất.
Trong tay Mạnh Phất Yên có ít phiếu gạo bản địa, còn có rất nhiều phiếu gạo cả nước.
Khi mẹ qua đời kiếm một đống phiếu cho cô, đủ loại phiếu, cô tiêu ba năm cũng chưa dùng hết.
Có một số phiếu sắp hết hạn đều được cô đổi với người khác thành mới với giá thấp, hiện giờ trong tay còn có không ít.
Phiếu trợ cấp phát khi đăng ký xuống nông thôn cũng là Đông Bắc, còn có phiếu gạo cả nước.
Phần của cô bị mẹ kế lấy đi, nhưng hiện giờ tất cả phiếu trong nhà đều bị cô cướp đoạt, còn có trước đây cô tích trữ, thật sự có không ít.
Cộng thêm trợ cấp của em trai và ba kẻ kéo chân sau kia đều bị cô nhận hết, cho nên tới Đông Bắc cô cũng không sợ không có phiếu tiêu.
Cô dẫn em trai đến cửa hàng bách hóa trước, mua hai bộ quần áo mới, đôi giày mới cho em trai.
Lại mua thêm chai lọ, sữa mạch nha, sữa bột, bánh quy, kẹo sữa và bánh hạch đào, có thể mua đều mua một ít, ngay cả hạt dưa cũng mua túi to.
Lại mua hai bộ quần áo thích hợp mặc ở nông thôn, đèn pin và ít gia vị.
Ngoài ra chính là các loại vải dệt và len sợi, tới Đông Bắc có thể tự mình làm quần áo mới cho mình và em trai.
Cho dù là đời nào, Mạnh Phất Yên đều là bạch phú mỹ đứng đầu, đại tiểu thư nhà giàu có, không phải chịu khổ gì.
Điều kiện ở nông thôn kém như vậy, cô cần phải kiếm nhiều thứ tốt tới tay.
Hơn nữa mấy thứ này phải có con đường rõ ràng trước mặt em trai, nếu không sau này cô không tiện lấy từ trong không gian ra.