Lúc này Lục Tinh Minh mới nhanh chóng giới thiệu cho anh: “Đúng là em gái của tôi, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, giống y như em gái ruột.”
“Yên Yên, đây là lão đại của anh, Cố Đình Chi.”
Mạnh Phất Yên nâng mắt nhìn về phía anh, kìm nén cảm xúc trong lòng tránh cho bị anh nhìn ra được khác thường.
“Đồng chí Cố, chào anh!”
“Chào cô!”
Ở trong lòng Mạnh Phất Yên, Cố Đình Chi là khác biệt.
Từng chuyện trong kiếp trước lóe qua trong đầu, đôi mắt của cô nhìn về phía anh có chút không thể rời mắt.
Là phú nhị đại đứng đầu thành phố Thường Ninh, cô có rất nhiều bạn từ nhỏ, mấy anh trai của Lục gia đối xử rất tốt với cô, đặc biệt là anh ba Lục Tinh Minh, đối xử với cô không khác gì em gái.
Nhưng mà khi cô nghèo túng và sau này ở trên con đường báo thù tất cả, người trợ giúp cô nhiều nhất là Cố Đình Chi trước mắt.
Đời trước nông thôn chỗ cô xuống dân phong rất dã man, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường tình, bắt nạt thanh niên trí thức nữ cũng không ít.
Cô là cô gái xinh đẹp còn có tiền như thế, ở nông thôn gần như là tài nguyên vô chủ.
Cho dù là điều kiện tốt điều kiện kém, lớn tuổi hay ít tuổi, đủ loại du côn lưu manh lão già độc thân, đều có ý muốn lừa cô về nhà làm vợ.
Chẳng những có được một cô gái xinh đẹp, còn có thể có được tiền của cô, chuyện tốt như thế có người nào không muốn.
Nếu không có Cố Đình Chi che chở, một cô gái trẻ tuổi như cô ở trong hoàn cảnh như vậy vô cùng nguy hiểm.
Cố Đình Chi bảo vệ cô rất tốt, trong tay cô có tiền, Cố Đình Chi còn biết đi săn, lại biết xã giao, luôn có thể tìm được các loại phiếu ở bên ngoài.
Cô có người bảo vệ, không cần xuống ruộng làm việc, còn có tiền tiêu, cuộc sống vô cùng dễ chịu.
Sau này anh lập công trở về thành phố, lập tức dẫn cô đi cùng.
Lại sau đó cải cách mở ra, cô lấy tiền của Mạnh gia gây dựng sự nghiệp, đấu ông chết tôi sống với đám người Ngô Quốc Trụ, Ngô Tư Vũ, Cố Đình Chi trợ giúp cô rất nhiều.
Đương nhiên số tiền cô kiếm được cũng chi viện cho anh không ít, anh ở Cố gia, thật sự cần tài phú.
Nghĩ lại những ngày cùng nhau giao tranh, nghĩ tới đại lão cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ cô, nếu không phải đại lão chính miệng nói sẽ không cưới cô, cô đều cho rằng đó là tình yêu!
Lục Tinh Minh bị chuyện này làm cho tức điên, cho dù thế nào cũng không kìm nén được tức giận:
“Không được, chỉ đánh một trận quá tiện nghi cho đám khốn nạn Ngô gia, anh phải đi tìm bọn họ tính toán sổ sách một lần.”
Cố Đình Chi lập tức giữ chặt người: “Cậu bình tĩnh một chút, chuyện quan trọng trước mắt không phải là tính sổ, mà là chuyện cô ấy sắp xuống nông thôn.”
Cố Đình Chi nhìn Mạnh Phất Yên da thịt non mịn, nói: “Cô gái nhỏ chưa từng chịu khổ gì đúng không? Cuộc sống ở nông thôn chỉ sợ cô không quen.”
Lục Tinh Minh cũng hoàn hồn:
“Đúng vậy đúng vậy, từ nhỏ em chưa từng chịu khổ gì, đến nông thôn sao được? Hơn nữa một cô gái nhỏ đến nông thôn không an toàn, tuyệt đối không thể đi.”
“Anh đi gọi điện cho cha anh, bảo ông ấy giữ em ở lại, em vốn có công việc, dựa vào cái gì phải xuống nông thôn? Để Ngô Thừa Nghiệp đi.”
Mạnh Phất Yên nhìn Cố Đình Chi bên cạnh, do dự nói:
“Nhưng mà văn kiện đã có, em cần đến là đại đội Bản Kiều công xã Thái Bình thành phố Bạch Sơn Đông Bắc. Nghe nói Đông Bắc sản vật phong phú, rét lạnh nhiều năm, việc nhà nông không nhiều lắm.”