Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Về Bên Anh Nhé?

Chương 30: Chương 30: Ở Lại Đi?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Quay Ve Ben Anh Nhe? ~ Quay Về Bên Anh Nhé? (11) - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện kenhtruyen.com/forum/44-5106-11#ixzz3kMXXcRFu

Nếu có ai đó hỏi anh

- Ngày nào anh hạnh phúc nhất ?

Anh sẽ trả lời

- Ngày hạnh phúc nhất với anh là

ngày anh có em

- Thứ gì quan trọng nhất với anh?

- Chính là em

- Thứ mà anh trân trọng nhất?

- Là thời gian anh ở bên cạnh em

- Thứ anh chưa từng nghĩ tới?

- Là ngày anh mất em .

﹏﹏Šādx AlØnëƍʬ﹏﹏ ﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

- Hộc... Gia Phong.

Âm điệu thở dốc mệt mỏi của một cô gái ngầm ngầm vang lên nhẹ nhàng trong không gian của đường hành lang bệnh viện. Cái nơi lúc nào cũng phảng phất lên cái mùi thuốc khó chịu nhè nhẹ kia. Cô gái mặt trắng bệch đi hầu như không còn một giọt máu, trên cái trán nhỏ xinh từng giọt mồ hôi cứ không ngừng rơi lã chã như từng hạt mưa nhỏ rớt xuống. Chống tay lên bức tường màu trắng kế bên, trái tim trong lòng ngực kia không ngừng đập mạnh mẽ đến nỗi khi đặt tay lên có thể nghe thấy cả tiếng "thình... thịch".

- GIA PHONG.

Sau khi bình tĩnh lại, cô gái đó liền cất giọng hét lớn của mình lên mà gọi tên người nào đó một lần nữa. Cũng may, đây đã là khu vực của cầu thang bộ nên cũng sẽ không ai có thể nghe thấy mà nói bản thân chủ nhân của giọng hét bị khùng hay bị điên chẳng hạn.

Mà phía ở đằng xa kia, có một người con trai đang cô độc bước đi bỗng nhiên khựng lại. Có lẽ... đã nghe thấy tiếng gọi.

Gia Phong hơi ngớ người ra. Giọng nói ngọt ngào cất tiếng gọi tên hắn mà hằng đêm hắn mơ tưởng muốn được nghe thấy sao lại ở đây? Có phải giọng nói của nó lại là ảo giác không? Xoay lưng lại thì hắn sẽ không bao giờ nghe thấy được nữa. Nhưng hắn lại muốn được nhìn thấy nó, có ai biết rằng khi nghe tin nó tỉnh lại hắn đã sốc thế nào không? Không phải là sốc vì hắn không muốn nó tỉnh lại mà là vì nó đã tỉnh lại mà hắn lại không thể nào được ôm chằm nó vào lòng để che chở. Một cơn sốc đau khổ đến thấu tim. Thời gian lặng lẽ trôi qua từng phút. Bất giác hắn đã quay người lại lúc nào cũng không hề hay biết, hắn cười khổ, bây giờ cái hắn nhận được chỉ là cái ánh nhìn xa lạ của một người con gái hắn yêu.

- Ở lại đi.

Âm ngữ được phát ra từ đôi bé xinh không một sắc hồng lạnh nhạt mà bắt đắc dĩ. Tia nhìn xa lạ tựa như những ánh mắt chán ghét. Thiên My đau buồn không thôi. Sao vậy? Tại sao nó không thể nào đối xử với hắn như những người khác. Mỗi lần nhìn thấy hắn, tâm trí nó lại nhớ tới những mảnh kí ức không nên nhớ của trước kia. Nó chỉ có thể lạnh nhạt với hắn như vậy thôi. Tim nó sợ tổn thương còn nó thì sợ... yêu hắn một lần nữa. Nhưng thật ra, nó đã yêu hắn lâu lắm rồi còn gì, yêu hắn từ cái năm 13 tuổi. Chỉ là do nó quá cố chấp mà lứa gạt chính mình thôi.

Nó lãnh đạm gieo tia nhìn của mình lên thân người to lớn mà tràn đầy những mị lực nam thần kia. Giờ đây, trong mắt nó chỉ thấy nụ cười chua chát của hắn. Sao mà không đau chứ. Hắn cứ tưởng sẽ lại được nghe giọng nó gọi tên hắn, nhưng ai nào ngờ... nó cứ luôn đối xử lạnh nhạt với hắn như vậy sao? Tha thứ cho hắn dù chỉ một lần cũng không được? Nhìn biểu hiện lạnh nhạt của nó thì hắn đã biết rõ nó là không hề muốn hắn ở lại mà chỉ là muốn có trách nhiệm với những ngày mà hắn đã chăm sóc nó thôi. Khóe môi hắn chợt cong lên tạo thành một đường vòng cung vui vẻ thay thế cho cái nụ cười chua chát vừa nãy. Hắn không muốn nó phải tự gượng ép bản thân mình. Nghĩ vậy, cung khẩu mê hoặc liền hé mở ra mà thốt ra vài chữ.

- Em về phòng nghỉ ngơi đi, tôi không sao, đừng cố gượng ép.

Nói xong, hắn liền nhanh chóng mà bỏ đi ngay lập tức, bóng dáng đó sao lại cô độc đến thế. Hắn sợ... sợ sẽ không kiềm chế được mà chạy lại ôm chằm lấy nó ngay tức khắc. Hắn vẫn cứ thế bước đi, cho đến khi khuất bóng ngay sau đường cầu thang đi bộ.

Hình ảnh một người con trai bỏ đi còn lại một người con gái đứng im cứ sống động mà ẩn hiện lên ở đường hành lang. Nó vẫn cứ đứng đó, vô hồn mà nhìn theo hình ảnh đã xa tầm mắt. Muốn hét lên kêu tên hắn thật to nhưng dường như cái cổ họng đã bị ngèn ngẹn lại, rồi bỗng khóe mắt theo thời gian chợt cay xòe đi từng phút. Nó quay lưng trong vô thức cứ như thế bước thật nhanh. Giây phút này chỉ muốn chạy lại ôm hắn thật chặt nhưng tại sao nó không thể. Tim nó... đau, đau quá, đau thắt lại cứ như bị một mảnh pha lê vô tình mà cứa thật sâu vào.

Nó bước lang thang về căn phòng của mình như một người mất hồn mà chỉ có thân xác. Không có Kim Châu ở đây, chắc đã đi tìm anh rồi. Ụp mặt xuống gối, lại là thứ nước mặn chát đau khổ, lại thứ nước đó chảy ra từ đôi khóe mắt đỏ hoe. Có ai cho nó biết nó nên làm sao không?

Thiên My nó ngu lắm !!!

Theo từng phút từng giây trôi qua, tất cả trước mặt nó đã bao phủ một mảng sương mù rồi dần dần thϊếp đi trong mệt mỏi không còn ý thức.

(Còn tiếp)

- Au: Truyện Sad bị bơ rồi à >< Cơ mà sắp full vui quá. Chap sau tua nhanh :))
« Chương TrướcChương Tiếp »