Chương 29:
“Ai hỏi cô ta?” Nguyễn Hoàng Phúc nhướng mày: “Tôi là hỏi, hiện tại cô ta đang bị bệnh, Linh Nhi dùng máu của cô ta, có tổn thương đến Linh Nhi và đứa trẻ hay không?”
“Ừm… việc này không vấn đề gì, sau khi lấy máu chúng tôi sẽ đi xử lý khử trùng, và truyền vào trong cơ thể của cô Trần Linh Nhi.”
“Vậy thì tốt.” Cánh tay cứng cỏi của Nguyễn Hoàng Phúc kéo cô từ phòng bệnh vào phòng truyền máu, “Lấy đi, ngộ nhỡ cô ấy thực sự chết thì…”
Trái tim Trần Hà Thu mạnh mẽ bị thắt chặt, “Hoàng Phúc, đừng…”
Tiếng của Nguyễn Hoàng Phúc phá tan chút ảo tưởng cuối cùng của cô: “Cô ta là vợ trên pháp lý của tôi, ngộ nhỡ cô ta thực sự chết, bệnh viện không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì.””
Lời nói của anh giống như một lưỡi rìu to lớn, đập thủng một lỗ trong trái tim của Trần Hà Thu, gió lạnh ùa vào, lạnh đến nỗi cả người cô lạnh ngắt.
“Nguyễn Hoàng Phúc, anh không nhớ lời anh từng nói trước kia sao? Anh từng nói cả đời này đối xử tốt với em, anh từng nói…”
“Cô điên rồi sao? Tôi lúc nào nói những lời này với một tên đao phủ như cô?” Nguyễn Hoàng Phúc nhìn chằm chằm cô: “Nghe đây, cô nợ An Như một mạng, vừa hay bồi thường cho Linh Nhi.”
Trần Hà Thu muốn vùng vẫy, nhưng hai tay hai chân cô đều bị trói chặt trên giường bệnh, buộc vô cùng chắc chắn, trái tim cô từng chút từng chút chìm xuống, rơi vào vực sâu không đáy.
“Không phải em hại chị cả, anh tại sao không tin em? Thực sự không phải em, Nguyễn Hoàng Phúc, anh sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận…”
Giọng của anh giống như từ nơi cao xa xôi vọng lại: “Tôi trước giờ chưa từng hối hận.”
Kim tiêm lạnh lẽo đâm xuyên qua mạch máu ở khuỷu tay, sau cơn đau buốt gay gắt, dòng máu nóng ấm chảy vào ống cao su, nhiệt độ cơ thể giống như máu bị rút ra từng chút một khỏi cơ thể.
Trần Hà Thu cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, giống như đang đi trên mây, cả người không còn trọng lượng, đầu óc trống rỗng, hỗn loạn.
“A, điện tâm đồ của cô ấy vốn đã rất yếu, nếu tiếp tục rút máu tiếp e là mạng nhỏ này không giữ được nữa!”
“Có cần thông báo một chút với Tổng giám đốc Nguyễn không?”
“Không cần thông báo, vừa nãy Tổng giám đốc Nguyễn đã nói rồi, tất cả đều lấy sức khỏe của cô Trần Linh Nhi lên hàng đầu, cô ta sống chết không cần bàn tới.”
Là ai đang nói chuyện? Cả nhà tải app truyện-hola đọc giúp nhóm nhé!
Trần Hà Thu buồn ngủ đến mức không mở được mi mắt, cơ thể run lên vì lạnh, ý thức từng chút một tiêu tan, cuối cùng chìm trong hỗn loạn vô biên.
Ở khu vực lân cận, máu đỏ tươi được truyền từng chút một vào cơ thể của Trần Linh Nhi.
Sắc mặt Nguyễn Hoàng Phúc trầm mặc ngồi ở một bên sofa, nhíu mày hỏi bác sĩ: “Đã truyền máu rồi, tại sao đứa trẻ vẫn không giữ được?”
Bác sĩ sửng sốt, gãi đầu nói: “Có lẽ là do cơ thể quá yếu, đúng rồi Tổng giám đốc Nguyễn, chúng tôi khi khám cho cô Trần Linh Nhi phát hiện, cô ấy có tiền sử sảy thai nhiều lần, thành tử ©υиɠ cũng mỏng và bị rách, thực sự không thích hợp mang thai.”
“Cô ấy từng sảy thai?”
“Đúng vậy, ít nhất cũng phải trên năm lần, nếu không tử ©υиɠ không thể mỏng manh như vậy, việc sảy thai lần này cũng có liên quan đến điều kiện của tử ©υиɠ.”
“Chỉ liên quan đến tử ©υиɠ thôi sao? Có liên quan đến va chạm quá kịch liệt không? Ví dụ như bị người đẩy ngã?”