Chương 1
“A… A a a! Yamete!”
Thanh âm động tình vang bên tai, Trương Bác Văn hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm tiểu công trong phim đang chiến tiếp hiệp thứ ba, nhịn không được sờ mũi thầm may vì không chảy máu.
AV của Nhật quay rất được, nổi danh toàn cầu, hiện tại được Trương Bác Văn nghiệm chứng, GV cũng không tệ.
Từ lúc lên đại học, sau khi Trương Bác Văn thẳng thắn come out với gia đình thì thuê phòng ở một mình, vậy nên thoải mái xem phim con heo mà chẳng cần xoắn xuýt.
Nhịn không được luồn tay vào quần trượt vài cái, Trương Bác Văn híp mắt thỏa mãn.
Xem hết phim Nhật, cậu ngồi một lúc bình ổn cảm xúc rồi mới click vào biểu tượng game online Thịnh Thế.
Trên giao diện đăng nhập là một bé loli, toàn thân trên dưới lóng lánh ánh vàng, sau lưng còn đeo một trường thương cực kỳ khí phách.
Bởi bình thường thời gian chơi game khá nhiều nên cấp bậc tài khoản của cậu khá cao, trên người còn mặc mấy trang bị cực phẩm, thuộc loại top đầu trong game. Chỉ tiếc, thao tác của Trương Bác Văn quá kém, ngay cả mấy đứa cùng cấp mặc trang bị rác rưởi cậu cũng đánh không lại, vậy nên cũng chẳng có mấy người để ý đến cậu, trừ mấy tên ham trang bị của cậu.
Vừa login đã xuất hiện một loạt nói chuyện riêng, đa phần đều là hỏi thăm trang bị đánh được thế nào hoặc là có bán acc không. Trương Bác Văn nhíu mày, chỉ liếc qua rồi mở giao diện hảo hữu, mật một thư sinh tên Đông Đại Sơn.
【 mật 】 bạn nói với [Đông Đại Sơn]: bao giờ thì anh mới dạy tui PK vậy? Giá cả có thể thương lượng.
【 mật 】 [Đông Đại Sơn] nói với bạn:… Bạn muốn tôi nói mấy lần nữa đây? Tôi là thư sinh, tôi không biết dùng acc tướng quân của bạn!
【 mật 】 bạn nói với [Đông Đại Sơn]: nói bậy! Anh mà không biết dùng thì PK có thể lợi hại như vậy sao?
Lúc lâu sau Đông Đại Sơn vẫn chưa nhắn lại, hiển nhiên là có ý định phớt lờ Trương Bác Văn, điều này làm cậu thấy bực bội.
Trong game Thịnh Thế, thư sinh và tướng quân đều là một trong các loại chức nghiệp.
Thư sinh thuộc hệ DPS, vũ khí là bút lông, lúc đánh nhau bút mực màu đen vung lên, hết đợt này đến đợt khác, chiêu thức vô cùng ưu nhã, được phần lớn người chơi hoan nghênh, nhất là con gái. Mà tướng quân lại là nhân vật đảm nhiệm vị trí tank trong phó bản, tay cầm trường thương, khi vung lên uy vũ sinh phong, thoạt nhìn khí phách bức người.
Trương Bác Văn dùng chính nhân vật khí phách bức người này.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, lúc lập nick cậu lại dùng acc nữ.
Chỉ tiếc, nghề nghiệp tướng quân này yêu cầu trình độ thao tác của người chơi cực cao, mà Trương Bác Văn là thứ tay tàn đương nhiên không thể khống chế. Nhưng không biết là vận khí tốt hay vì nguyên nhân nào khác, mỗi lần vào phó bản đánh boss chỉ cần là tài khoản của Trương Bác Văn đi sờ trang bị thì hầu hết đều ra cực phẩm, thế là lăn lộn qua rất nhiều đoàn, cấp bậc cũng tăng lên.
Mà để mình thoát khỏi danh xưng tay tàn, Trương Bác Văn bắt đầu mỗi ngày đều đúng giờ đúng địa điểm online quấy rối thư sinh đứng đầu bảng PK, đó là Đông Đại Sơn. Chỉ tiếc, người nào đó cũng không chịu giúp đỡ.
Trương Bác Văn chẳng còn cách nào, cũng không thể vì người ta không muốn dạy mình thao tác mà đi hô hào các anh em quen biết trong game xông lên oánh hội đồng hắn? Điều này không phù hợp với tác phong từ trước tới giờ của cậu. Lại nói, người ta chiếm cứ vị trí đứng đầu bảng PK trong một thời gian dài cũng không phải tự nhiên có, nhất định có chỗ hơn người, thế là chỉ đành hậm hực cho qua.
Thăng cấp được một lúc, Trương Bác Văn cảm thấy vô nghĩa liền logout tắt máy tính đi ngủ.
Đến rạng sáng, trong phòng không một bóng người, máy tính đột nhiên lặng lẽ tự khởi động, vì vậy Trương Bác Văn nằm trong phòng ngủ ngáy o o cũng không phát hiện chuyện này. Trước máy tính rõ ràng không có người nhưng lại như có người điều khiển vậy, đầu tiên là cập nhật mấy ứng dụng, sau đó liền tự động mở game Thịnh Thế.
Đăng kí, kiểm tra, nhập tài khoản, mật mã, tạo nhân vật, chỉ lát sau một nhân vật mới đã xuất hiện trong Tân Thủ Thôn, là một thanh niên tướng quân.
Đương nhiên, một màn không thể tưởng tượng này Trương Bác Văn không có may mắn nhìn thấy.
Hôm sau, thời tiết quang đãng, ánh mặt trời rực rỡ, nhưng vì hơi có gió nên có chút lạnh.
Dù sao cũng sắp đến mùa đông rồi.
Trương Bác Văn trốn trong chăn thở dài, cậu từ nhỏ đã sợ lạnh, nhưng vì để mình rời giường chỉ có thể áp dụng biện pháp cuối cùng – hất tung chăn bông của mình. Hơi ấm nhanh chóng tản đi, Trương Bác Văn thừa dịp này mặc vội áo lông, sau đó mới run rẩy mở máy tính vào game làm một vòng hàng ngày. Nhìn đồng hồ, 7:30 rồi.
Lại mở một bộ GV Nhật, Trương Bác Văn vận động buổi sáng một lần.
Nhìn đồng hồ, vừa đúng tám giờ, thế là đi học.