“Hàn tổng! Anh muốn đi dạo thật sao? Tâm trạng của anh có vẻ không được tốt.”
Hoàng Linh San ngồi trong xe rất hồi hộp nhìn gương mặt góc cạnh ẩn râu quai hàm của Hàn Tần, trên đó phủ duy nhất một chữ ‘lạnh’. Vừa rồi không nhầm lẫn, Hàn Tần đã phẫn nộ bóp cổ Ngạn Hi, thái độ hung tợn.
“Cho nên mới cần được thư giãn.” Hàn Tần trực nhìn Hoàng Linh San, sắc mặt không đổi.
Hoàng Linh San rất miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó nhìn anh Phó ngồi tập trung lái xe, dường như cũng lạnh lùng không kém. Không khí này... có hơi không đúng lắm.
Hàn Tần đưa Hoàng Linh San đến Trung tâm thương mại Thịnh Hồng mua sắm, cả buổi cũng rất kiệm lời. Nhưng Hoàng Linh San không mấy khi được cơ hội tiếp xúc với nhân vật lớn như Hàn Tần, cho nên rất biết tận dụng gợi chuyện.
“Trên người Hàn tổng thoáng qua mùi rượu Remy Martin của mơ khô đặc trưng, thật sự quyến rũ.”
“Em cũng có kiến thức về rượu lắm chứ!” Hàn Tần nhướng mày.
“Em có tự tay pha chế cocktail ủ cùng mứt kiwi dùng để giảm cân, hương vị không tệ, dịp nào đó Hàn tổng đến nhà chơi sẽ mời.”
“Vậy thì hôm nay đi.”
Hoàng Linh San ngạc nhiên, ánh mắt lấp lánh nhìn Hàn Tần, dường như có chút ngượng ngùng.
Hàn Tần gạt đi buồn phiền trong lòng, chủ động đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cô cùng bước đi.
“Sao chọn ít đồ vậy? Anh đưa em xem thêm nữ trang.”
“Không cần khoa trương đâu ạ.”
“Sắp tới Thất tịch, Hàn thị có nhiều tiết mục trọng đại như party khiêu vũ, em làm bạn gái tham gia cùng anh.”
“Cảm ơn anh chiếu cố.”
Vào đến khu vực nữ trang, Hàn Tần quét mắt nhìn một lượt thì chỉ tay vào tủ kính trưng bày ở chính diện.
“Chọn sợi dây chuyền kim cương đó đi.”
Nữ nhân viên nghe thấy Hàn Tần bảo, liền hồ hởi bước tới mở tủ kính ra, vui vẻ nói: “Hàn tổng thật có mắt nhìn, đây là sợi dây chuyền đính kết bởi viên kim cương nằm trong Bộ sưu tập Giọt sương dưới ánh trăng, được chế tác bởi nghệ nhân nổi tiếng ở Pháp, đeo lên cổ của cô Hoàng Linh San đây càng tăng thêm sức sống và gợi cảm.”
Hoàng Linh San không kìm được xúc động, mắt lóe sáng trở nên đầy si mê. Không ngờ có ngày cô được sở hữu loại nữ trang cao quý như vậy.
Hàn Tần đón lấy sợi dây chuyền, tự tay đeo vào cổ của Hoàng Linh San, sau đó kéo cô lại gần sát, không hề ngần ngại hôn xuống bên má của cô.
Mặc dù chỉ là một nụ hôn chuồng chuồng lướt sóng nhưng đủ gây rung động bùng cháy trong lòng Hoàng Linh San. Mấy cô nhân viên xung quanh đứng nhìn cũng hết sức trầm trồ ái mộ. Trong mắt họ đây quả thực là một cảnh tình tứ lay động lòng người.
Hàn Tần cúi đầu, hơi thở phả xuống sau gáy Hoàng Linh San, trầm trầm cất tiếng: “Bảo stylist dựa theo phẩm vị của sợi dây chuyền này phối trang phục.”
“Giá trị của sợi dây chuyền quá lớn, Hàn tổng... em thấy mình không nhận nổi.”
“Sợi dây chuyền rất hợp với khí chất của em.”
Hoàng Linh San quay lại, mặt đối mặt với Hàn Tần, khe khẽ gật đầu.
Nhưng cô hoàn toàn không biết những dòng suy nghĩ thực sự đang chảy trong đầu Hàn Tần, càng không biết dáng vẻ ủy mị này của cô khiến Hàn Tần cay nghiệt đến nhường nào.
Năm đó sắp tốt nghiệp, bệnh tình của Dương Vĩnh trở nặng, Dương Ân phải đối mặt với áp lực và gánh nặng vô cùng lớn. Ngay tại thời điểm đó Hoàng Linh San đã thẳng thắn nói với anh:
“Dương Ân! Chúng ta rời quê nghèo lên Thượng Hải sinh sống không hề dễ dàng, nhưng thật tình em không chịu nổi nữa cái cảm giác thiếu an toàn này. Em thấy bí bách, nghèo túng... cái cuộc sống em không bao giờ muốn tiếp diễn cả đời, chúng ta chia tay đi. Coi như anh cho em được bước sang thế giới khác, hãy ủng hộ em. Đừng trách em... Em đã không còn chút niềm tin vào tương lai của hai đứa mình nữa.”
Anh không tổn thương sao? Nhưng anh không dám cưỡng cầu, chỉ mặc Hoàng Linh San rời xa.
Anh vẫn biết, Hoàng Linh San bước vào giới giải trí mỗi ngày đều tiếp xúc với những ông chủ lớn, khát vọng đổi đời vô cùng mãnh liệt.
Sau này Ngạn Hi xuất hiện, mọi thứ lại đi theo chiều hướng khác, đối với Dương Ân cơn ác mộng sau đó càng đáng sợ hơn, khiến anh đã quên đi cái tên ‘Hoàng Linh San’ trong cuộc đời mình.
Nhưng cảm tình bao nhiêu năm, chung quy vẫn làm Dương Ân thấy vương vấn. Nhất là khi anh đọc những bài báo đó, Hoàng Linh San đã không tiếc mạo hiểm danh tiếng của mình, kêu gọi quỹ cứu trợ cho em trai một kẻ đang lâm vào cảnh tù tội mất hết tương lai.
Hoàng Linh San mời Hàn Tần về nhà của mình, cho anh thưởng thức loại cocktail mà cô đã nhắc đến, hương vị đúng thực uống vào thanh ngọt dễ chịu.
Hàn Tần quan sát căn chung cư cao cấp của cô, không hiểu sao tâm tình chuyển sang cay đắng. Cô ấy hoàn toàn sống rất tốt, mọi thứ bên trong không chỉ đầy đủ tiện nghi mà còn ngửi được mùi tiền nồng đậm, đương nhiên cái giới showbiz đầy thị phi này sớm đã làm cô biến chất.
“Hàn tổng! Anh hôm nay sao lại giận dữ với Ngạn tiểu thư như vậy?”
“Khi hai người đang bên cạnh nhau thế này tốt nhất đừng nhắc đến người phụ nữ khác.”
Hoàng Linh San không giận trước lời khắt khe của Hàn Tần, ngược lại còn dịu dàng mỉm cười, khôn khéo chuyển đề tài khác:
“Vì điều gì khiến anh thưởng thức em chứ? Bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ ưu tú.”
Hàn Tần nâng nhẹ chiếc cằm của Hoàng Linh San lên chăm chú quan sát, “Nhưng mấy ai có lòng hảo tâm được như em chứ, em nói thử xem, em và tên Dương Ân đó là quan hệ gì? Chắc chắn không tầm thường đâu, có đúng không?”
Hoàng Linh San liếc xéo Hàn Tần, cố ý bắt bẻ: “Ây da! Khi hai người đang bên cạnh nhau tốt nhất đừng nhắc đến người đàn ông khác.”
Hàn Tần véo nhẹ gò má của cô, không hề ngần ngại đặt xuống một nụ hôn, ánh mắt tha thiết nói:
“Chắc chắn là người em yêu... Anh hơi ghen.”
Hoàng Linh San rất ngạc nhiên trước lời nói của Hàn Tần.
Đối với việc Hàn Tần để tâm cô, cho đến chuyện thân mật một cách tự nhiên giữa hai người vẫn khiến cô vô cùng bỡ ngỡ. Cô thực sự có sức hấp dẫn đến vậy sao?
Hoàng Linh San nội tâm phấn khích, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt thản nhiên. Cô choàng hai tay lên cổ Hàn Tần, tỏ ra âu yếm:
“Em thương xót cho số phận của hắn, nhưng loại người đó... vốn không xứng với tình cảm của em.”
Hàn Tần mỉm cười, “Vậy thì... hãy quên hắn đi.”
Dứt lời, Hàn Tần liền mạnh bạo vén váy của Hoàng Linh San lên, nhướng người đẩy cô ngã xuống chiếc sofa dài không ngừng hôn xuống tấn công dồn dập.
Hoàng Linh San tiếp nhận một cách thản nhiên, thuần thục đáp trả, mỗi động tác đều hết sức gợϊ ȶìиᏂ.
Hàn Tần càng cuốn chặt lấy nụ hôn không rời càng không thể kiềm chế du͙© vọиɠ, nhất là khi Hoàng Linh San vừa phạm phải sai lầm, chính là đã khơi gợi lại ký ức kinh tởm trước đây của anh.
Anh hận!
Trong mắt bọn họ, Dương Ân nhục nhã đáng thương đến mức nào.
Anh đưa tay luồn sâu vào chiếc váy, kéo chiếc qυầи ɭóŧ xuống, hành động tiếp theo khiến Hoàng Linh San trợn tròn đôi mắt, giống như được thức tỉnh. Cô khép hai chân lại, ngồi bật dậy và đẩy Hàn Tần ra khỏi người.
“Hàn tổng! Chúng ta như vậy là quá nhanh rồi.”
“Cảm tình tự nhiên mà đến, không kể thời gian nhiều ít.”
Hoàng Linh San vẫn một mực lắc đầu: “Anh vừa tặng em sợi dây chuyền, em liền phải khuất phục cam chịu trước anh. Hàn tổng! Đây là cách anh đối đãi với một cô gái hay sao?”
Hàn Tần lặng thinh quan sát biểu cảm trên gương mặt Hoàng Linh San, sau đó chỉnh lại trang phục, trở lại dáng vẻ nghiêm trang.
Không khí trong căn phòng trầm xuống, không ai nói với nhau lời nào.
***