Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ

Chương 53: Hạ Đình Dục Đối Mặt Với Chị Em Nhà Họ Trần

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Tư Tư bị lời nói của Mạc Sở Sở làm cho tức giận, suýt nữa chảy nước mắt, cắn răng đe dọa: “Tôi cảnh cáo cô. Nếu cô còn để tôi nhìn thấy cô đến gần anh A Dục, tôi sẽ không khách khí đâu.”

Mạc Sở Sở vừa muốn nói, đã thấy Hạ Đình Dục đi tới.

Hạ Đình Dục mặt lạnh nhìn Trần Tư Tư, ánh mắt lạnh lùng: “ Trần Tư Tư, em đủ rồi đấy.”

Trần Tư Tư bị cậu ta quát càng sợ hơn, oan khuất: “Anh A Dục.”

Hạ Đình Dục lạnh lùng nói: “Anh không phải anh trai của em, Trần Tư Tư, anh nói cho em biết, anh không thích em, đừng dây dưa với anh nữa. Anh nói chuyện với ai? Có thế nào với người ta, cũng không liên quan đến em.”

Từng câu từng chữ như những nhát dao đâm vào trái tim Trần Tư Tư.

Mặt cô ta tái nhợt đi, nước mắt chảy xuống.

“Anh A Dục, sao anh có thể nói nhẫn tâm như vậy? Từ nhỏ em đã lớn lên với anh, sao anh có thể vì một người mới quen mà đối xử với em như vậy?”

Hạ Đình Dục nhíu mày, không hiểu tại sao cô ta vẫn cố chấp như thế?

“Trần Tư Tư, anh đã nói với em rất nhiều lần, anh không thích em, trước đây không thích, sau này cũng không thích, anh không biết vì sao em cố chấp như thế, nhưng có lời anh vẫn phải nói rõ ràng, anh nói chuyện với ai, làm quen với ai cũng không liên quan gì đến em, không cần em xem vào, em cũng không có tư cách quản.”

Trần Văn Văn không vui nhìn Hạ Đình Dục, kéo Trần Tư Tư vào lòng, vỗ nhẹ bờ vai an ủi. Sau đó nói với Hạ Đình Dục: “A Dục, lời này của cậu có phải quá nặng lời hay không? Tư Tư chỉ là thích cậu thôi, cậu không cần phải như vậy.”

Hạ Đình Dục nghe xong cười lạnh, ánh mắt chế giễu, không lưu tình chọc thủng suy nghĩ kia của cô ta.

“Em ấy thích tôi thì có thể tùy tiện làm tổn thương bạn của tôi sao? Có thể tùy tiện đi bắt nạt người khác sao? Trần Văn Văn, tốt nhất chị quản em gái chị cho tốt, đừng cho rằng tôi không biết sở dĩ Trần Tư Tư cố chấp như thế cũng có một nửa công lao của chị, chị thích chú nhỏ của tôi, muốn tôi ở bên Trần Tư Tư. Trần Văn Văn, tôi khuyên chị, đừng có nằm mơ, cho dù thế nào hai chú cháu tôi cũng không thích hai chị em các người.”

Không chỉ sắc mặt Trần Tư Tư tái đi, mà Trần Văn Văn cũng vậy

Mạc Vân tình và Mạc Sở Sở đứng bên cạnh, không biết lôi đậu phộng từ đâu ra vừa ăn vừa xem.

Hệ thống nói trong đầu Mạc Vân Tình: [Đúng là nhân vật chính, đầu óc tỉnh táo.]

[Hơn nữa cho tới bây giờ, cậu ta cũng không cho Trần Tư Tư một cơ hội. Lần nào cũng từ chối dứt khoát, nhưng Trần Tư Tư cố chấp làm như không hiểu.]

Khóe miệng Mạc Vân Tình giật giật, tức giận trả lời: “Cậu nói với tôi thì có ích gì? Tôi cũng đâu phải nữ chính, khen cậu ta làm gì?”

Hệ thống ngơ ngác: [...] Hình như là vậy

Lúc nãy nó làm gì thế? Nói với ký chủ nhà hắn, nhân vật nam chính tốt thế nào sao?

Suýt nữa thì làm rối loạn cặp đôi.



Mạc Vân Tình không để ý đến nó, tiếp tục hóng chuyện.

Trần Văn Văn bị mất mặt, hơn nữa còn trước mặt người ngoài, giọng nói không còn bình thản như thường ngày: “A Dục, cậu đừng có quá đáng.”

Hạ Đình Dục suýt nữa tức đến bật cười, ánh mắt nhìn hai chị em họ không thèm che giấu sự chán ghét.

“Tôi quá đáng, chị đang nói cái chó má gì vậy? Rõ ràng là hai chị em các người, mấy năm nay cứ dính lấy chúng tôi, nếu không phải bởi vì ông Trần, ai thèm để ý đến các người.”

Mạc Vân Tình nhìn nam chính có thể tức giận thành như vậy, hơi kinh ngạc.

“Tính cách của nam chính vẫn luôn là thế sao?”

Hệ thống: [Đúng vậy, ít nói chẳng qua đều là giả vờ.]

Mạc Vân Tình gật đầu, tiếp tục xem.

Mạc Sở Sở nói nhỏ: “Đây là lần đầu tiên cháu biết trí thức Hạ là người như vậy.”

Mạc Vân Tình nghiêm túc gật đầu: “Ta cũng thế.”

Bọn họ tranh cãi không lớn, không gây sự chú ý

Ngoài Mạc Vân Tình và Mạc Sở Sở đang xem, không còn ai khác.

Trần Văn Văn suýt nữa bị Hạ Đình Dục nói cho phun máu: “Cậu…”

Hạ Đình Dục không che đậy uy hϊếp: “Cậu cái gì mà cậu, để tôi nhìn thấy các người bắt nạt người khác, đừng trách tôi gọi điện về nói với ông Trần.”

Mắt Trần Tư Tư sưng đỏ, chưa buông bỏ ý định nhìn Hạ Đình Dục: “Anh A Dục, anh sẽ không thực sự làm vậy, đúng không?”

Trần Tư Tư lớn lên không tệ, khóc lên lại thêm mấy phần ý vị, tại sao nói chỉ được mấy phần, bởi vì từ lúc tới đây Trần Tư Tư đã đen thêm hai ba tông.

Đáng tiếc chiêu này không có tác dụng với Hạ Đình Dục.

Hạ Đình Dục mặt lạnh: “Đừng có dây dưa với anh nữa. Anh không thích em, em không cần phải lãng phí thời gian trên người anh.”

Nước mắt Trần Tư Tư lăn dài, cắn chặt môi, sợ bản thân không nhịn được khóc thành tiếng, cầm lấy tay Trần Văn Văn: “Chị, chúng ta đi thôi.”

Ánh mắt Trần Văn Văn nhìn Hạ Đình Dục mang theo sự oán hận.

Cuối cùng đỡ Trần Tư Tư rời đi.



Hạ Đình Dục xoay người nhìn Mạc Sở Sở và Mạc Vân Tình, vừa định xin lỗi, kết quả đã thấy hai người đang cầm đậu phộng nhàn nhã hóng chuyện.

Mạc Vân Tình và Mạc Sở Sở không ngờ chuyện lại kết thúc nhanh như vậy, bị người ta bắt quả tang, trong nhất thời bầu không khí có hơi xấu hổ.

Hạ Đình Dục: “...”

Mạc Vân Tình cất đậu phộng vào trong túi áo, giả vờ như chưa thấy gì xảy ra.

Mạc Sở Sở học theo, cũng cất đậu phộng vào trong túi áo Mạc Vân Tình.

Sau đó cũng giả vờ như chưa nhìn thấy gì. Chỉ có điều giả vờ không giống, ánh mắt vẫn nhìn loạn.

Mạc Vân Tình: “...” Chẳng phải nên tự thả vào túi bản thân sao?

Hạ Đình Dục: “...” Cô gái ngốc.

Hạ Đình Dục hắng giọng: “Cái kia, thật xấu hổ, đã mang đến phiền phức cho hai người.”

Mạc Vân Tình nghĩ cần có người đáp lại, từ từ nói: “Tôi không sao, chỉ là Sở Sở …”

Cô còn chưa nói xong, đã thấy Mạc Sở Sở nói: “Tôi cũng không sao, không có chuyện gì. Thực ra cô ta muốn đánh tôi, nhưng vẫn chưa đánh được.”

Mạc Vân Tình: “...” Chuyện này mà kêu là không có gì.

Khóe miệng Hạ Đình Dục giật giật, ánh mắt nhìn Mạc Sở Sở đầy bất lực và cưng chiều.

“Lần sau họ còn gây phiền phức cho cô, cô cứ nói cho tôi, tôi sẽ xử lý.”

Mạc Sở Sở vẫy tay: “Không cần, sức cô ta không lớn bằng tôi, không thể bắt nạt tôi, không chừng còn bị tôi đánh lại.”

Mạc Vân Tình nghe xong, huyệt thái dương không khỏi nhảy nhảy hai cái.

Sự dịu dàng trên mặt Hạ Đình Dục cũng cứng lại, nhìn Mạc Sở Sở không tim không phổi, khóe miệng giật một cái, im lặng thở dài: “Vậy thì tốt. Tôi đi về trước.”

Mạc Sở Sở vẫy tay: “Đi đi, đi đi.”

Hạ Đình Dục gật đầu với Mạc Vân Tình, sau đó rời đi

Mạc Vân Tình nhìn Mạc Sở Sở ngu ngốc, bất đắc dĩ đỡ trán.

Quên đi, loại chuyện nhỏ này cứ để cho nam chính tự làm.
« Chương TrướcChương Tiếp »