Chương 49: Ngô Tuệ Tú

Mạc Vân Tình kêu hệ thống hỗ trợ tìm, sau đó ngồi nghiên cứu cách làm ra sao.

Chắc là do cô có một ít thiên phú, cũng có thể nói là chút bản lĩnh, sau khi tìm hiểu sử dụng máy may như thế nào, Mạc Vân Tình cầm mảnh vải thử làm một cái túi đơn giản.

Cô phát hiện cũng không khó lắm, rất đơn giản, trong hai giờ, cô đã làm được ba đôi giày.

Đôi giày cũ của cô, sửa đi sửa lại, đã không còn chỗ nào có thể sửa được nữa, cho nên cô muốn làm một đôi giày mới, dự định là làm một đôi đi, nhưng khi làm xong lại nghĩ làm thêm đôi nữa, dù sao đến lúc hỏng cũng phải dùng.

Sau khi làm đôi thứ hai, ngẫm nghĩ một chút, nhân tiện tay, làm thêm một đôi.

Làm xong ba đôi, cô còn định làm thêm.

Tiếng đập cửa bên ngoài đã cắt đứt nhiệt tình làm giày của cô.

Cô ra khỏi không gian, để giày vào trong tủ, đi ra mở cửa.

Cô thấy Lương Ngọc Mai dẫn theo ba đứa trẻ con đang đứng bên ngoài.

Ba đứa trẻ chào: “Cháu chào cụ tổ.”

Mạc Vân Tình trả lời.

Lương Ngọc Mai quan tâm nói: “Cụ tổ, cháu nghe Trung Bình nói cụ không được khỏe, cháu nấu chút canh đậu xanh, đưa tới cho cụ, cụ mau ăn đi cho nóng.”

Mạc Vân Tình nhìn bát canh lớn trong giỏ của cô ấy, trong lòng ấm áp, nói: “Tôi không sao đâu, lấy về cho mấy đứa trẻ ăn.”

Lương Ngọc Mai nói: “Trong nhà còn có rất nhiều, cụ cầm lấy đi ạ.”

Mạc Vân Tình không từ chối được, nhận lấy: “Vậy tôi không khách sáo, vào nhà ngồi đi.”

Lương Ngọc Mai lắc đầu: “Không được đâu ạ, sắp đến giờ làm việc rồi.”

Mạc Vân Tình gật đầu: “Ừm, chờ tôi chút.”

Cô cầm bát đi về phòng bếp, đổi sang bát của nhà, cầm đi rửa rồi đưa trả lại.

Lương Ngọc Mai nhận lấy, nói thêm một hai câu, sau đó dẫn ba đứa trẻ đi về.

***

Nửa đêm.

Thiệu Đông Dương và Hạ Đình Dục trốn dưới cây cổ thụ ở đầu thôn, đợi hơn hai tiếng đồng hồ, không thấy có ai đi từ ngoài vào.

Thiệu Đông Dương đập chết con muỗi đang hút máu trên cánh tay cậu ta: “Chắc là người đó không đến đâu.”

Hạ Đình Dục không chắc lắm, im lặng một lúc rồi nói: “Chờ thêm chút nữa.”

Thiệu Đông Dương “ừ” một tiếng, hai người chờ thêm một lát, không thấy ai, đứng dậy đi về.

Trên tay Thiệu Đông Dương nhiều thêm mấy nốt mẩn.

“Thiệt rồi, người không chờ được, còn bị đốt mất phát.”



Hạ Đình Dục nhìn anh ta: “Kêu cậu mặc quần áo dài thì không nghe.”

Thiệu Đông Dương nghẹn lời, nói nhỏ: “Chẳng phải do nóng sao?”

Hạ Lăng Hủ ngăn hai người nói chuyện: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”

Thiệu Đông Dương và Hạ Đình Dục không dám nói nữa: “Vâng, chú nhỏ.”

Bọn họ không biết là ngoại trừ họ, còn có Mạc Vân Tình vẫn đang chờ.

Đợi cả buổi, mệt rã rời, mà người không đến.

Mí mắt cô đang đánh nhau luôn rồi, thực sự không nhịn nổi nữa thì giao cho hệ thống, cô nằm lên giường ngủ say sưa.

Ba ngày sau.

Mạc Vân Tình tan làm trở về, còn chưa kịp ngồi xuống, đã thấy Mạc Trung Vũ đi tới.

Vẻ mặt không tốt lắm.

Mạc Trung Vũ chào: “Cụ tổ ạ.”

Mạc Vân Tình ừ một tiếng: “Có chuyện gì thế?”

Mạc Trung Vũ nói: “Tối ngày mốt, thằng ba nhà cháu kết hôn, mời cụ đến nhà ăn bữa cơm chiều ạ.”

Mạc Vân Tình kinh ngạc, kết hôn? Đột nhiên sao lại đồng ý?

Mạc Trung Vũ giải thích một câu: “Chuyện thằng ba cụ cũng nghe nói rồi chứ ạ, người quả phụ kia mang thai.”

Mạc Vân Tình bị tin tức này làm ngơ người.

Vô ý hỏi lại: “Mang thai? Của thằng ba?”

Mạc Trung Vũ buồn bực: “Thằng ba nói đúng ạ.”

Ông đã đi sang đội bên kia để hỏi thăm, trước khi gặp thằng ba, danh tiếng của người phụ nữ đó cũng coi như là tốt.

Trong lòng ông ấy không muốn thì có thể làm gì được? Cũng đâu thể để người ta đi tố cáo thằng ba lưu manh được.

Mạc Vân Tình thở dài, cũng không biết phải khuyên Mạc Trung Vũ như thế nào.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi.”

Mạc Trung Vũ gật đầu: “Vâng, cháu xin phép đi trước, cháu còn phải đến nhà đại đội trưởng.”

Mạc Vân Tình gật đầu.

Cô nhìn bóng lưng Mạc Trung Vũ rời đi, dáng người đã cúi xuống phía trước.

“Con trẻ quả nhiên là đến đòi nợ, không sai mà.”

Sau khi nói xong, cô quay về làm bữa trưa.

Chuyện nhà Mạc Trung Vũ ngoại trừ thông báo cho mấy nhà, những người khác không biết, nhưng không biết do ai lắm mồm, đến đầu giờ làm việc buổi chiều đã bị truyền ra.



Cùng lúc đó.

Cổng thôn.

Mạc Lập Phương đang đẩy xe, đi bên cạnh còn có một người phụ nữ khoảng tầm hai mươi tuổi và một đứa bé gái tầm ba tuổi.

Người đó chính là Ngô Tuệ Tú trong miệng Mạc Lập Phương, vẻ ngoài thanh tú, ánh mắt Mạc Lập Phương nhìn người đó tràn đầy tình cảm

Ngô Tuệ Tú là người của đội sản xuất Hồng Thạch ở bên cạnh, mười sáu tuổi gả đến thôn nhà họ Đặng, kết hôn ba năm, năm mười chín tuổi, người chồng lên núi tìm kiếm thức ăn, không ngờ bị ngã chết.

Cô ta còn trẻ đã trở thành quả phụ, dẫn theo con gái, không được mẹ chồng yêu mến, do không sinh được con trai.

Mẹ chồng oán hận cô ta hại chết con trai bà, đoạn tuyệt quan hệ với cô ta.

Mặc dù không thích, oán hận nhưng không nỡ đánh đuổi cô.

Thậm chí lúc cô ta bị mấy người trong thôn quấy rối, còn giúp đỡ.

Ban đầu Ngô Tuệ Tú định tự nuôi dạy con gái, không muốn tái hôn, sau đó gặp được Mạc Lập Phương, ngang bằng tuổi, hai người ngẫu nhiên tiếp xúc mấy lần. Qua đó, hai người đều có tình cảm.

Lén lút qua lại, sau đó thì …

Mạc Lập Phương từng đề cập muốn kết hôn, nhưng Ngô Tuệ Tú sợ phá hỏng danh tiếng của cậu ta, không đồng ý, cho đến khi trong bụng có đứa nhỏ.

Ngô Tuệ Tú định phá thai, Mạc Lập Phương không cho, nói gì cũng muốn kết hôn.

Cho nên mới xuất hiện chuyện mấy hôm trước.

Lúc này, người trong thôn đã bắt đầu đi làm việc, không ai biết Mạc Lập Phương dẫn cô ta vào.

Đến nhà, Mạc Lập Phương đẩy cửa ra, để hai mẹ con vào trước, bản thân đẩy xe vào sau.

Hà Thúy Cầm nghe thấy tiếng động, đi từ trong ra.

Mạc Lập Phương gọi: “Mẹ.”

Ngô Tuệ Tú ngượng ngùng: “Dì.”

Hà Thúy Cầm nhìn ba người, thở dài “ừ” một tiếng.

Ngô Tuệ Tú ngồi xuống, nói với con gái: “Trân Trân, chào bà nội.”

Đặng Trân Trân hơi sợ Hà Thúy Cầm, nhưng vẫn nghe lời gọi: “Bà nội.”

Tâm trạng Hà Thúy Cầm phức tạp nhìn Ngô Tuệ Tú, rồi lại nhìn Đặng Trân Trân, đáp lại chậm trễ: “Ngoan.”

Bà nhìn về phía con trai, lạnh nhạt: “Con tự dọn dẹp đi.”

Mạc Lập Phương nghe hiểu ý trong lời của mẹ, nở nụ cười tươi: “Con biết rồi, mẹ.”

Hà Thúy Cầm nhìn nụ cười của con trai, bực bội, xoay người vào nhà.

Ngô Tuệ Tú càng cẩn thận hơn, nhìn Mạc Lập Phương: “Dì tức giận đúng không?”