Không chờ hệ thống nói lại, Mạc Vân Tình lại hỏi: "Cậu có cách nào không?"
Hệ thống không đành lòng đả kích Mạc Vân Tình: [Có thì cũng có, nhưng ký chủ không làm được.]
Mạc Vân Tình nghi ngờ: "Cách gì?"
Hệ thống: [Ký chủ phải chạm vào người đó, hệ thống có thể dùng điện, kí©h thí©ɧ não bộ của anh ta, anh ta sẽ mất ký ức trong thời gian ngắn, không thể kéo dài lâu được."
Mạc Vân Tình suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải cậu khiến người đó ngất trước, tôi đến gần sau chẳng phải tốt hơn sao?"
Hệ thống giải thích: [Hai lần giật điện sẽ khiến hiệu quả mất trí nhớ giảm đi một nửa.]
Mạc Vân Tình nhíu mày, chẳng lẽ không còn cách khác sao?
Cô nghĩ nửa ngày cũng không ra cái gì, không thể nào tiếp cận người đó, đánh trực diện thì cô không đánh lại, đánh lén lại càng không thể, người được huấn luyện nghiêm chỉnh, chắc chắn tính cảnh giác rất cao, chưa tới gần đã bị phát hiện.
Nếu không thể đến gần theo cách bình thường, vậy chỉ còn có một cách.
Mạc Vân Tình hỏi: "Đêm nay, người đó còn tới không?"
Hệ thống: [Hệ thống không biết, nếu như tối qua không có nhóm người Hạ Lăng Hủ nhúng tay vào, trăm phần trăm sẽ quay lại, nhưng bây giờ không chắc.]
Mạc Vân Tình gật đầu, đúng vậy.
Sau một tiếng rưỡi.
Mạc Vân Tình lên đến thị trấn, tìm đến chỗ chị Linh.
Gõ cửa, người ra mở là một cô gái, cô chưa từng gặp.
Chị Vận cũng chưa từng thấy Mạc Vân Tình, phản ứng đầu tiên là trở nên cảnh giác, lạnh lùng: "Tìm ai?"
Mạc Vân Tình nhíu mày, nói: "Chị Linh."
Chị Vận đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước chị Linh có nói có một đối tác mới, quan sát Mạc Vân Tình, nghiêng người: "Vào đi."
Mạc Vân Tình gật đầu, bước vào.
Giọng chị Linh vang ra từ trong nhà: "Ai tới?"
Chị Vận đáp: "Một cô gái nhỏ, em không biết."
Vừa nói ra chị Linh đã biết là ai: "Mời vào."
Mạc Vân Tình đi theo chị Vận, thấy khuôn mặt tái nhợt của chị Linh, trong phòng toàn mùi thuốc đông y, nhíu mày.
Hệ thống nhắc nhở: [Trên lưng cô ấy có một vết dao chém.]
Mạc Vân Tình nghi ngờ, ai có thể làm cô ấy bị thương.
"Chị Linh bị thương."
Trên mặt chị Linh hiện lên vẻ kinh ngạc, cười: "Nhóc con rất nhạy cảm."
Mạc Vân Tình nhíu mày: "Cần giúp không?"
Chị Linh cười lắc đầu, không muốn nói đến chuyện này, chuyển sang chủ đề khác: "Không sao, lần này tới vừa khéo, toàn bộ nhóm hàng lần trước đã được xuất hết rồi."
Sau khi nói xong nhìn về phía chị Vận: "Vận, em vào phòng lấy cái rương có đá quý màu đỏ mang ra đây."
Chị Vận gật đầu, xoay người vào phòng.
Mạc Vân Tình không hay hỏi nhiều, dù sao họ cũng không thân lắm: "Hôm nay, tôi mang đến cho mấy người nhóm hàng khác."
Nụ cười chị Linh càng tươi hơn, nhóm hàng trước đã giúp cô ấy kiếm được không ít.
Mặc dù trên đường xuất hiện một chút ngoài ý muốn, nhưng cũng vẫn kiếm được.
Nói xong, chị Vận cầm một cái rương cực kỳ tinh xảo đi ra.
Chị Linh nói: "Đây là tiền lãi của nhóm hàng lần trước."
Chị Vận đặt rương trước mặt Mạc Vân Tình.
Cô mở ra nhìn thoáng qua, ngoại trừ tiền còn có một ít đồ trang sức và đá quý, các loại phiếu.
Mạc Vân Tình đóng rương lại, bỏ vào giỏ: "Xem ra kiếm được không ít."
Chị Linh cười: "Chủ yếu do hàng của em là hàng tốt."
Mạc Vân Tình đứng lên: "Ừm, không còn chuyện gì tôi đi trước, vẫn như cũ, buổi tối đến lấy hàng."
Chị Linh gật đầu: "Được."
Mạc Vân Tình đeo giỏ, đi ra ngoài.
Chị Vận hỏi: "Có thể tin không?"
Chị Linh hắng giọng, nói nhỏ: "Vận à, em nên tin vào ánh mắt nhìn người của chị. Hơn nữa, có thể xuất nhiều hàng, chất lượng còn tốt hơn loại tốt nhất trên thị trường, chắc chắn phía sau không đơn giản."
Chị Vận nhíu mày, không hiểu, nhưng vẫn tin lời chị Linh.
Mạc Vân Tình đi từ chỗ chị Linh ra, gặp lại cậu thiếu niên ngồi trước cửa lúc trước.
Hai người không quen, không chào hỏi.
Mạc Vân Tình đi về phía nhà kho lần trước, chất đầy hàng, kêu hệ thống hỗ trợ tạo một ít dấu chân, bánh xe, sau đó rời khỏi chợ đen.
Sau khi ra khỏi chợ, cô cũng rời khỏi thị trấn luôn.
Đúng lúc này, một người đàn ông vừa đi ra khỏi khách sạn quốc doanh đã nhìn nhìn thấy khuôn mặt của cô trong đám đông.
Ánh mắt của người đó run lên, đang định đuổi theo, nhưng vì là buổi trưa, thời điểm đông người nhất, Mạc Vân Tình nhanh chóng ra khỏi thị trấn.
Người đó cũng không thể tìm thấy Mạc Vân Tình.
Mạc Vân Tình rời khỏi thị trấn một đoạn, hệ thống mới thông báo cho cô biết người tối hôm qua đã nhìn thấy cô.
Mạc Vân Tình bị dọa đến tim muốn nhảy ra ngoài.
Hệ thống an ủi: [Ký chủ yên tâm, người đó không đuổi theo được]
Mạc Vân Tình không bình tĩnh, ngược lại còn nhíu mày.
Hiện giờ có nói gì cũng không được, hy vọng đêm nay người đó xuất hiện ở nhà cô.
Nếu như người đó không đến thậm trí rời đi, chỉ sợ chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn.
Mạc Vân Tình trở nên chán nản, đúng ra ban nãy cô nên dừng lại.
…
Mạc Vân Tình không biết, sau khi cô rời khỏi không lâu, có hai người đã đến thị trấn, không khéo lại gặp trúng người đàn ông kia.
Trong một ngõ nhỏ vắng vẻ.
A Tinh nhìn người trước mặt, khuôn mặt nhăn nhó.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, ông là người bên cạnh chú mười bảy, sao ông lại xuất hiện ở đây?”
Vẻ mặt người đàn ông kia cũng không tốt lắm, người đó không trả lời câu hỏi, kính trọng: “Thất tiểu thư, thập ngũ tiểu thư.”
A Tinh cười nhạt, hoạt động tay chân, ánh mắt mang theo nguy hiểm: “Xem ra ông không định nói.”
Người đàn ông không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn A Tinh mang theo cảnh giác.
A Du nhìn dáng vẻ của người đó, tức giận nhìn chằm chằm, hung dữ: “Sao? Muốn ra tay với chúng tôi à?”
Ánh mắt A Tinh híp lại, nguy hiểm trong mắt càng sâu hơn.
Người đàn ông cứng người, trên mặt lộ vẻ bối rối.
Trong đầu người đó vang lên câu nói của chủ nhân, cúi đầu: “Không dám.”
Giọng A Tinh lạnh lùng, cười nhạt: “Nhìn thấy ông, có vẻ chú mười bảy nắm được nhiều thông tin hơn chúng tôi nhiều.”
Người đàn ông không lên tiếng.
A Du không biết lấy được một sợi dây thừng từ đâu, tức giận, kéo kéo: “Chị bảy, để em.”
A Tinh nhướn mày, khuôn mặt người đàn ông cứng đờ nhìn A Du đến gần.
Theo bản năng, người đó muốn ra thủ thế, nhưng chưa kịp làm gì, đã nghe A Du nói: “Cha thương tôi nhất, thử chạm vào tôi xem.”
Trong nháy mắt, người đàn ông không dám động nữa, cả người đứng im.
Bởi vì cô ấy đang nói thật, nhà mười tám chỉ có một đứa con gái, bình thường rất nuông chiều cô ấy.