Một người phụ nữ mặc bộ quần áo làm từ sợi tổng hợp và một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường đi từ trong ra.
Mặt anh ta lạnh nhạt, không nhìn ra được họ nói chuyện như thế nào rồi.
Người phụ nữ khẽ liếc nhìn những người xung quanh, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, không hề che giấu.
Khi người đó nhìn đến Mạc Vân Tình, rõ ràng là sững sờ, và sự ghê tởm trong mắt bà ta lập tức chuyển thành một thứ gì đó phức tạp mà Mạc Vân Tình không thể hiểu được.
Người đàn ông kia khi nhìn thấy Mạc Vân Tình cũng có chút kinh ngạc.
Anh ta chưa kịp làm gì thì người phụ nữ đã vỗ nhẹ vào tay anh và nói: “Đi thôi”.
Người đàn ông nhìn đi chỗ khác, lên xe đạp và chở người phụ nữ đi.
Khi đi ngang qua cửa nhà Mạc Vân Tình, ánh mắt của người phụ nữ ngồi ở ghế sau rõ ràng đã rơi lên người cô.
Cô không biết tại sao, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt bà ta nhìn cô khiến cô thấy không thoải mái.
"Người kia chắc là mẹ chồng tương lai của Mạc Tú Tú, nhìn qua không dễ sống chung lắm."
"Đúng vậy, vừa rồi rõ ràng nhìn chúng ta bằng ánh mắt khinh thường."
Mạc Vân Tình không nghe họ nói chuyện nữa, đi vào.
Trong lòng cô cảm thấy bất an hơn một chút, như thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Cảm giác này khiến tinh thần mấy ngày này của cô đều căng thẳng, đi làm mấy lần mất tập trung, thậm chí làm việc không bằng một nửa ngày thường.
Phó đội trưởng đi tới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Cụ tổ, cụ không sao chứ ạ? Có chỗ nào khó chịu sao?"
Mạc Vân Tình lắc đầu, định nói mình không sao, nhưng nghĩ đến trạng thái mấy ngày nay của mình, lại nói: “Có lẽ là cảm nắng một chút, nói với đại đội trưởng giúp tôi, tôi về trước. "
Phó đội trưởng vội vàng gật đầu: "Vâng, vậy cụ đi cẩn thận, có việc gì thì phải gọi mọi người."
Mạc Vân Tình ậm ừ, đặt cái cuốc trong tay xuống và quay trở về.
Phó đội trưởng nhìn khu vực do Mạc Vân Tình phụ trách.
Do dự một lát, quay người đi làm việc của mình trước.
Trên đường trở về, Mạc Vân Tình hỏi: "Hệ thống, sắp tới chưa?"
Hệ thống lập tức hiểu Mạc Vân Tình đang hỏi cái gì.
[ Kí chủ đừng sợ, có hệ thống. 】
Khuôn mặt Mạc Vân Tình hơi tái, trong mắt không có chút hoảng sợ nào, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Cô đã từng học võ cổ truyền, người bình thường không thể đánh lại cô, nhưng nếu không phải người bình thường...
Khuôn mặt Mạc Vân Tình trở nên nghiêm nghị, cô nhớ tới mình có mua dùi cui điện và một ít vũ khí nguy hiểm.
Sau khi trở về nhà, cô lấy tất cả những thứ đó ra, trái tim bồn chồn của Mạc Vân Tình đã nhẹ nhõm hơn một chút.
Hệ thống nhìn Mạc Vân Tình lấy một đống vũ khí trang bị, trong lúc nhất thời nó cảm giác được Mạc Vân Tình coi nó như thứ vô dụng.
Nhưng nghĩ lại, nó mạnh hơn những thứ này rất nhiều, nó cảm thấy khá thoải mái.
Mạc Vân Tình không biết hệ thống đang tự mãn trong đầu.
Hiện tại, cô đang lên kế hoạch đặt những dùi cui điện này ở những nơi dễ thấy nhất trong không gian.
Đến lúc đó, nếu thật sự xảy ra chuyện, gϊếŧ không được, chí ít có thể khiến kẻ đó không thể đe dọa cô được nữa.
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Mạc Sở Sở: "Cụ tổ."
Mạc Vân Tình cất các thứ vào không gian, hít một hơi thật sâu và đi ra ngoài để mở cửa.
Mạc Vân Tình nghi ngờ hỏi: "Không phải lúc nãy cháu đang làm việc à? Sao lại tới đây?"
Trong mắt Mạc Sở Sở hiện lên vẻ lo lắng nói: "Chú Đức nói cụ không được khỏe, cho nên đội trưởng bảo cháu trở về chăm sóc cụ."
Mạc Vân Tình ngay lập tức hiểu ý của đại đội trưởng, ông ấy sợ cô sẽ say nắng rồi ngất xỉu ở nhà, vì vậy ông ấy đã yêu cầu Mạc Sở Sở quay về.
"Ta không sao, có lẽ do trời quá nóng."
Mạc Sở Sở nhìn cô, cau mày nói: "Cụ vào nhà nghỉ ngơi đi. Cháu đoán lần trước cụ say nắng vẫn chưa khỏi, đi làm nên bị lại."
Mạc Vân Tình vốn muốn nói, đã qua nửa tháng, thật sự không có chuyện gì, cô cũng không say nắng, đó chỉ là viện cớ mà thôi.
Nếu bản thân cô không biết, cô sẽ tin những gì Mạc Sở Sở nói.
Tuy nhiên, Mạc Vân Tình không có ý định giải thích, và làm theo lời cô ấy: "Có thể."
Mạc Sở Sở lẩm bẩm nói: "Cho nên lần này, cụ không thể cố chấp nữa, nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, chờ hồi phục hãy đi làm."
Mạc Vân Tình bất đắc dĩ cười cười, nói: "Được, được, ta nghe lời cháu."
Mạc Sở Sở ngồi ở trên ghế nói: "Cụ nghỉ ngơi đi, cháu ở lại đây với cụ."
Mạc Vân Tình lắc đầu nói: "Ta không sao, cháu yên tâm, hiện giờ ta không ngủ được."
Mặc Sở Sở không ép cô, ngồi trên ghế đẩu giống cô.
...
Trên thị trấn.
Một người đàn ông lớn tuổi hơn Kiều Đạc đang đứng trước mặt, đối xử cung kính với cậu ta: "Người mà cậu nhờ chúng tôi kiểm tra đã rời đi mấy ngày trước."
Kiều Đạc cau mày, sau đó nhớ tới cái gì, hỏi: "Đi rồi? Có thể tra ra thân phận của hắn không?"
Người đàn ông không nói mình có thể hay không thể: "Thuộc hạ sẽ tận lực."
Anh ta có thể rõ ràng cảm giác được, thân phận đối phương không đơn giản.
Kiều Đạc cũng không tức giận, dùng giọng bình thường nói: "Anh cứ thử cố gắng, tìm không được cũng không sao, tất cả đều không quan trọng bằng an toàn của anh."
Cậu ta không quên những gì chị Linh và những người khác đã nói, có lẽ thực sự có sức mạnh nào đó mà cậu ta không biết, và cậu ta không có nhiều người có năng lực có thể sử dụng được, vì vậy cậu ta không thể mạo hiểm.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Kiều Đạc, nhưng trong nháy mắt lại trở nên lạnh nhạt: "Đã hiểu."
Kiều Đạc xua tay: "Đi."
Người đàn ông quay lưng bỏ đi.
Kiều Đạc đứng ở nơi đó nhìn trời, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Cậu ta nghĩ: Có lẽ đã đến lúc cậu ta nên trở về một chuyến, có một số việc hiện tại cậu ta không có cách nào tìm hiểu, chỉ khi trở về mới có năng lực.
Mặc dù cậu ta không muốn, nhưng có thể làm gì được.
Nếu muốn bảo vệ những người mình yêu, bạn phải chấp nhận một số điều ngay cả khi bạn không muốn.
Sau khi đứng đó một lúc, Kiều Đạc chuẩn bị rời đi.
Cậu ta thấy một người đàn ông và một người phụ nữ lẻn vào từ bên ngoài.
Kiều Đạc cau mày, trốn sang một bên.
Người đàn ông nói bằng giọng lạnh lùng: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Người phụ nữ thấy thái độ của người đó, tức giận nhưng nghĩ đến năm trăm tệ, đành phải nhẫn nhịn.
"Tôi nhìn thấy người trong tấm ảnh hôm trước anh đưa cho ông Vu nhà tôi ở một thôn làng."
Người đàn ông nghe vậy thì kích động, sau đó nhanh chóng khôi phục lại: "Ở đâu?"
Người phụ nữ nghe thấy, do dự: "Có điều, tuổi không đúng lắm."
Người đàn ông nhíu mày: "Bao nhiêu tuổi?"
Người phụ nữ suy nghĩ một chút, nói: "Hình như là mười bảy, mười tám tuổi."
Mười bảy mười tám, không lẽ...
Người đàn ông bình tĩnh nói: "Cho tôi địa chỉ."
Người phụ nữ vừa muốn gật đầu, nhưng sau đó lại nhớ tới bản thân còn chưa lấy đồ vật quan trọng, liền dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn người đàn ông: "Tiền. . . "
Vẻ mặt người đó trở nên lạnh lùng, giọng càng lạnh hơn: "Sau khi tôi xác nhận, sẽ không thiếu."
Lời này nói ra, người phụ nữ không hài lòng, do dự một chút, vẫn lấy địa chỉ đã chuẩn bị sẵn trong túi ra đưa cho người đó.