Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ

Chương 4: Ngọc Bội

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạc Vân Tình đặt ba miếng ngọc lên giường, lau lớp bụi trên mặt nhìn ba chữ.

“Hành, Dư, Tình”

Phản ứng đầu tiên của Mạc Vân Tình là đây là chữ cuối trong tên của cha mẹ, còn một cái là chữ cuối tên cô.

Mạc Vân Tình nhỏ giọng đọc nhỏ: “Mạc Bái Hành, Vân Thiên Dư, Mạc Vân Tình.”

Vừa khéo là chữ cuối trong tên của ba người.

Cô cầm ngọc trên tay, cảm giác lành lạnh đầu ngón tay, người bình thường không thể có loại ngọc này được.

Không biết cha mẹ cô kiếm được ở đâu, còn khắc tên lên nữa chứ.

Ngoài ngọc bội ra còn có chút tiền và hai tờ phiếu sử dụng được trong cả nước.

Trong lòng cô có hơi nghi ngờ, nhưng nhớ lại tất cả trong ký ức, cũng không hiểu được, chỉ có thể nhịn xuống.

Cô cất ngọc bội, tiền, giấy vào trong không gian, sau đó ra ngoài lấy nước dưới giếng, lấy thêm một loại bột giặt nào đó từ trong không gian, hòa vào trong nước.

Nhân lúc còn sớm, cô giặt chỗ chăn đệm và quần áo bẩn hôm qua cho sạch sẽ, phơi lên.

Vừa làm xong đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Mạc Vân Tình đấm eo, đi ra mở cửa.

Vừa mở ra đã thấy Mạc Sở Sở nở nụ cười xinh đẹp.

“Cụ tổ.”

Mạc Vân Tình bất lực, nở nụ cười: “Vào đi.”

Mạc Sở Sở cầm khẩu phần ăn đi vào.

Cô ấy nhìn thấy quần áo và chăn đệm trong sân vẫn còn đang chảy nước, không đồng ý nhìn cô, giọng nói trong trẻo, lo lắng, quan tâm: “Cơ thể cụ tổ còn chưa khỏe, sao mới sáng sớm đã giặt nhiều đồ thế ạ?”

Mạc Vân Tình cười, nói: “Đã ổn rồi, nằm lâu như thế, nhân lúc trời đẹp, lại rảnh rỗi, mang đồ ra giặt.”

Trong lòng cô cảm thán, nữ chính quan tâm vị trưởng bối như cô từ tận trái tim.

Mạc Sở Sở thở dài một hơi, cô ấy hiểu rõ tính khí của vị cụ tổ nhà mình, sợ làm phiền mọi người.

Giọng nói u oán: “Vậy cụ có thể chờ cháu sang, cháu có thể giúp, đâu cần vất vả như thế.”

Mạc Vân Tình nghe cô ấy nói thế, không để trong lòng, cười, trả lời qua loa: “Lần sau nhé.”

Mạc Sở Sở liếc cái là nhận ra, cô lại đang nói cho qua, lần nào cũng thế, làm cô ấy đau lòng không thôi.

“Lần nào cụ cũng nói vậy.”



Mạc Vân Tình sờ sờ mũi, đâu còn cách nào khác, tính cách, giọng điệu, mọi thứ của “Mạc Vân Tình” đều giống với cô.

Cho nên cô không cần bắt chước.

Mạc Vân Tình nhẹ nhàng vỗ đầu Mạc Sở Sở, yên lặng cảm thán: Quả nhiên là nữ chính, tóc mềm thật, cảm giác không tệ.

Mạc Vân Tình nhìn cái rổ trong tay cô ấy, nhíu mày, trêu ghẹo: “Phần ăn của cháu đều mang đến đây rồi, xem ra hôm nay cháu định ở nhà ta cả ngày à.”

Mạc Sở Sở hừ hai tiếng, trịnh trọng nói: “Trưởng thôn và đại đội trưởng đã dặn cháu trông coi cụ cho tốt, không để ý cái là cụ lại chạy đi.”

Theo bản năng trong đầu Mạc Vân Tình hiện lên ký ức mấy lần “Mạc Vân Tình” bị bệnh, không để ý là lại đi làm việc.

Cô không khỏi cảm thấy chột dạ.

Mạc Sở Sở để ý thấy mặt Mạc Vân Tình thay đổi, cố ý nói: “Đúng là lần này cụ không chạy ra ngoài làm, nhưng mà ở trong nhà giặt quần áo, chăn đệm, phơi nắng cũng không ít đâu.”

Ba chữ cuối con hơi nhấn mạnh.

Mạc Vân Tình lại sờ mũi, mạnh miệng: “Bình thường không rảnh mà.”

Mạc Sở Sở không nói lời nào, cầm đồ vật đặt lên bàn, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô, kèm thêm vài phần lên án: “Kiếm cớ.”

Mạc Vân Tình: “...” Được rồi, đúng là thế nhưng mà nói thẳng ra có vẻ không được hay lắm.

Mạc Sở Sở thấy Mạc Vân Tình không nói lời nào, xị mặt: “Lần sau cụ mà còn như thế nữa, cháu sẽ tức giận thật đấy.”

Mạc Vân Tình chớp mắt một cái, muốn nói: Câu này cháu cũng nói lại rất nhiều lần rồi, từ nhỏ đến lớn, không mấy trăm thì cũng phải một nghìn, thực ra cũng không đáng tin.

Nhưng nhìn cô ấy có vẻ tức giận rồi, nên liền nói theo: “Được, chắc chắn không có lần sau.”

Mạc Sở Sở nhìn cô một lúc lâu, thấy cô thành thật.

Nên không tức giận nữa.

Sau đó cô ấy thay đổi dáng vẻ lôi kéo Mạc Vân Tình, hài lòng: “Cháu vừa ra khỏi nhà đã thấy ba thanh niên trí thức rất đẹp trai ở trong thôn.”

Mạc Vân Tình trả lời theo bản năng: “Đẹp cỡ nào?”

Nhắc tới đúng lúc, trong ký ức của “Mạc Vân Tình” không có ký ức này.

Mạc Sở Sở suy nghĩ một chút, nói: “Còn đẹp hơn cả anh của cháu.”

Mạc Vân Tình: “...”

Mạc Sở Sở có ai anh trai, anh cả Mạc Lập Quốc, cao một mét tám, da màu vàng nhạt, khuôn mặt kiên nghị, đám thanh niên ở trong thôn đúng là không có ai nổi bật hơn được.

Anh hai Mạc Lập An, cũng cao một mét tám mấy, màu da cũng vàng nhạt, là một người rất thích cười.

Vẻ ngoài cũng không kém anh trai.

Mạc Vân Tình trêu đùa: “Lời này của cháu mà để hai anh nghe được, sợ là chúng lại đau lòng mất.”



Mạc Sở Sở lè lưỡi, cười chột dạ.

“Cháu nói thật, anh của cháu chỉ hơi đen thôi, trắng lên nhìn sẽ rất đẹp.”

Mạc Vân Tình cười bất đắc dĩ, xoay người vào bếp rửa bát, còn có ấm nước lúc nãy cũng không còn nước, chỉ có thể đổ chút nước khoáng từ không gian, rồi rót thêm, mang vào cho Mạc Sở Sở một bát.

Mạc Vân Tình giả vờ lơ đãng hỏi: “Có gì vui sao?”

Mạc Sở Sở ngơ ngác: “Vui gì ạ?”

Mạc Vân Tình dừng lại một chút: “Cháu nói mấy người kia …”

Mặt Mạc Sở Sở đỏ bừng, mở mắt lớn nhìn Mạc Vân Tình.

“Cụ tổ, cụ nghĩ gì thế?”

Mạc Vân Tình sờ mũi: “Có nghĩ gì đâu.”

Mạc Sở Sở ngại ngùng không nói nên lời.

Mạc Vân Tình thấy mặt cô ấy đỏ không khác gì con cua chín, nói sang chuyện khác: “Được rồi, được rồi, không trêu cháu nữa, lát nữa chúng ta lên núi kiếm củi đốt đi, nhà ta hết rồi.”

Vừa thấy Mạc Vân Tình nói muốn lên núi, mặt Mạc Sở Sở không đỏ nữa, nghiêm túc nhìn cô.

“Không được, hôm trước cụ mới say nắng, cụ không thể lại ra ngoài nắng, củi thì để trưa cháu bảo hai anh trai một tiếng, buổi chiều xong việc, họ đi lấy giúp cụ.”

Mạc Vân Tình thấy cô có thể nói lại nhưng nhìn dáng vẻ kia, có vẻ không có tác dụng.

Không còn cách nào khác chỉ có thể thở dài, lùi bước: “Đi ra ngoài một chút thì được đúng không?”

Mạc Sở Sở định nói không được, nhưng thấy Mạc Vân Tình nhìn cô ấy bằng bộ dạng đáng thương. Trái tim mềm đi, gật đầu đồng ý: “Được.”

Sau đó lại bổ sung: “Chúng ta chỉ đi ra ngoài một chút rồi trở về ngay, không thì mặt trời lại lên cao mất.”

Mạc Vân Tình gật đầu, hai người đi ra ngoài, Mạc Sở Sở lấy mũ rơm bên mái hiên đội lên đầu Mạc Vân Tình.

“Cụ say nắng vẫn chưa khỏe, đội mũ tốt hơn.”

Mạc Vân Tình bất đắc dĩ, gật đầu: “Được rồi, nghe lời cháu.”

Loại cảm giác được người khác quan tâm cũng không tệ.

Hai cô gái đi ra ngoài, chiều cao, dáng người không khác nhau là mấy, chỉ có điều Mạc Vân Tình cao hơn một chút, cũng gầy hơn Mạc Sở Sở một chút.

Vừa đi chưa được bao xa, đã thấy mấy cậu thanh niên cao tầm một mét tám, nhìn rất trẻ, đội mũ rơm, vai gánh cuốc, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, đi tới.

Trong ký ức của “Mạc Vân Tình” không có mấy người này, vì thế nên ánh mắt cô có hơi nghi ngờ.

Đến gần, cô nghe thấy cậu thanh niên đó nở nụ cười, gọi Mạc Sở Sở: “Cô Mạc.”
« Chương TrướcChương Tiếp »