A Ninh nhận chén trà, gật đầu: "Ừ."
Uống trà xong, liền kéo người đàn ông sang bên cạnh.
Báo một câu, rời đi.
...
Nơi ở của thanh niên trí thức.
Lâm Vân Khiết xách thùng gỗ từ trong phòng bếp ra, vẻ mặt khó chịu, đứng sân hét lớn: "Ai dùng nước nóng tôi đun vậy, quá đáng quá rồi đó."
Hạ Hiểu Vi ra khỏi phòng, nghi ngờ: "Sao thế?"
Lâm Vân Khiết tức giận, tủi thân: "Lúc nãy tôi đun nước nóng, không biết ai dùng mất, không để lại cho tôi chút nào."
Hạ Hiểu Vi xua tay: "Tôi không dùng."
Lâm Vân Khiết tức giận muốn chửi tục, nếu không phải sự dạy dỗ hơn hai mươi năm của cô không cho phép, thì cô đã chửi mồ mả lên rồi.
"Dùng thì ít ra cũng phải nói một tiếng, không thì cho nước vào nồi cho tôi cũng được, đây không nói, cũng không để lại, chưa từng thấy người nào như thế này."
Thiệu Đông Dương nghĩ đến cảnh vừa thấy, nói: "Lúc nãy hình như tôi thấy Trần Tư Tư xách nước từ phòng bếp ra."
Lâm Vân Khiết càng tức hơn, nổi giận đùng đùng đi tới phòng bên, đẩy mở cửa.
Vừa khéo nhìn thấy Trần Tư Tư và Trần Văn Văn đang dùng nước cô đun để ngâm chân.
Lửa giận trong lòng Lâm Vân Khiết cháy bừng bừng.
Cô chỉ vào hai người, ngón tay cũng vì tức giận mà run lên: "Hai người thật quá đáng, lấy đồ của người khác dùng mà không thèm hỏi."
Mặt Trần Văn Văn ngơ ngác, còn Trần Tư Tư rất khó chịu.
Cô ta dùng giọng hống hách: "Chẳng phải chỉ dùng của cô chút nước nóng thôi à, đã làm sao?"
Lâm Vân Khiết bị dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô ta tức suýt ngất.
"Sao cô có thể nói như vậy? Nước là do tôi đun cho tôi dùng, không phải cho các người, cô dựa vào đâu mà chưa hỏi tôi đã xách nước đi."
Trần Tư Tư không muốn nói lôi thôi, lấy một đồng tiền từ trong túi, đi tới, nhìn từ trên xuống: "Không cần trả lại, một đồng là đủ mua nồi nước nóng của cô rồi."
Trần Văn Văn không hài lòng cách làm này của Trần Tư Tư, nhưng cô ta cũng dùng, hơn nữa Trần Tư Tư dùng tiền để giải quyết, cô ta cũng không định lên tiếng.
Lâm Vân Khiết cảm thấy bị sỉ nhục, tức giận đỏ mắt, giơ tay đẩy tiền của Trần Tư Tư.
Cô nói gay gắt: "Đồ tư bản."
Vẻ mặt Trần Tư Tư và Trần Văn Văn thay đổi trong nháy mắt.
Trần Tư Tư tức giận gào lên: "Lâm Vân Khiết."
Lâm Vân Khiết không sợ họ, cao giọng: "Chẳng lẽ không đúng, các người cậy có chút tiền, thì có thể dùng để sỉ nhục người khác à, không phải đồ tư bản thì là gì?"
Lời này khiến cho tất cả mọi người kinh động.
Bọn họ tới vừa khéo thấy mắt Lâm Vân Khiết đỏ hoe, còn mặt hai chị em Trần Văn văn cũng tức giận.
Trên tay Trần Tư Tư vẫn còn cầm một đồng tiền.
Thiệu Đông Dương và Hạ Đình Dục liếc nhìn nhau.
Mắt hai người đều hiện lên vẻ giễu cợt, Trần Tư Tư này đúng là loại không có đầu óc.
Trần Tư Tư thấy Hạ Đình Dục, khuôn mặt tái nhợt, nếu như bình thường hắn nhìn cô ta, cô ta chắc chắn sẽ vui vẻ, nhưng hiện giờ cô ta hận không thể băm Lâm Vân Khiết ra.
"Anh Dục, em không phải, em không có."
Lâm Vân Khiết tức giận đến bật cười, cô mới là người bị hại đây này.
Hạ Đình Dục nhíu mày, không lên tiếng.
Mạc Lâm Lâm đi đến bên cạnh Lâm Vân Khiết, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì thế? Đồng chí Lâm, cô không sao chứ?"
Lâm Vân Khiết mặc kệ Mạc Lâm Lâm quan tâm mình vì mục đích gì, cô sẽ nhớ kỹ: "Không sao."
Sau đó cô chỉ vào hai chị em đứng ở cửa, tức giận: "Cô ta dùng nước nóng tôi đun, không được sự đồng ý của tôi, tôi phát hiện, truy hỏi, cô ta không xin lỗi còn lấy tiền sỉ nhục tôi, đúng là đồ không biết xấu hổ."
Cô vừa nói xong, lông mày mọi người đều nhíu lại, nhìn hai chị em bằng ánh mắt lên án.
Trần Văn Văn nhận ra ánh mắt của mọi người chiếu vào người mình, khuôn mặt tối lại.
Sau khi hít sâu một hơi, áy náy nhìn Lâm Vân Khiết.
"Đồng chí Lâm, đây chỉ là một chuyện nhỏ, đâu cần làm lớn như vậy, chúng tôi dùng nước của cô là chúng tôi không đúng, chuyện này tôi cũng không biết, tôi nghĩ là Tư Tư đun, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, tôi ở đây xin lỗi cô, xin lỗi đồng chí Lâm, chuyện này là chúng tôi sai, chút nữa tôi và Tư Tư sẽ đun lại một nồi nước khác trả lại cho cô, cô xem như vậy có được không?"
Lâm Vân Khiết bị nghẹn ở cổ, không lên được, cũng không xuống được.
Lấy lùi làm tiến, Trần Văn Văn, cô được lắm.
Lâm Vân Khiết còn chưa kịp mở miệng, Mạc Lâm Lâm bật cười, nhìn Trần Văn Văn chế nhạo: "Lời của đồng chí Trần có phải nhẹ quá không? Một câu xin lỗi, một câu còn nhỏ, thế là qua chuyện sao?"
Sau khi nói xong cũng không để Trần Văn Văn có cơ hội mở miệng: "Mọi người ở đây đều gần bằng tuổi nhau, hơn nữa hình như đồng chí Lâm cũng chỉ lớn hơn em gái của đồng chí Trần đây có mấy tháng thôi, đồng chí Trần cứ nói trái một câu tuổi nhỏ, phải một câu tuổi còn nhỏ, đây là trại trẻ con à?"
Khuôn mặt mãi mới điều chỉnh lại của Trần Văn Văn lại tối sầm.
Trần Tư Tư mắng to: "Cô là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho cô nói chuyện à?"
Mặt Trần Văn Văn càng khó coi, quát lớn: "Tư Tư."
Trần Tư Tư giậm chân, tức giận: "Chị, em có nói sai đâu, chuyện này không liên quan đến cô ta, cô ta có tư cách gì mà nói."
Mạc Lâm Lâm cắn môi, mặt hiện lên vẻ oan khuất.
Lâm Vân Khiết đi lên phía trước, mặt không cảm xúc nhìn Trần Tư Tư, giọng lạnh lùng: "Tôi có."
Mặt Trần Tư Tư đỏ lên, ánh mắt coi thường: "Chẳng phải chỉ là nước nóng thôi sao? Tôi đun lại trả cho cô."
Nói xong chạy vào trong nhà.
Trần Văn Văn nhìn Mạc Lâm Lâm và Lâm Vân Khiết, không nói gì, xoay người đi.
Lâm Vân Khiết bị hành động vô liêm sỉ của chị em nhà này làm tức điên đầu.
Tới đây chưa được ba ngày, hai chị em nhà này đã kết thù với hai trí thức khác.
Điều này cũng làm cho những trí thức khác có nhận thức mới về hai người họ.
Bên ngoài chỗ ở của thanh niên trí thức.
Mạc Vân Tình và Mạc Sở Sở ngồi xổm dưới góc tường hóng hớt.
Không ngờ đi từ trên núi về lại hóng được chuyện.
May mắn đúng là không ai theo kịp.
Mạc Vân Tình thấy bên trong không còn tiếng cãi cọ nữa mới kéo Mạc Sở Sở đi.
Sau khi đi xa.
Mạc Sở Sở mím môi, nói: "Hai trí thức kia quá đáng thật."
Mạc Vân Tình lúc này còn đang nghi ngờ bản thân.
Sao trước đó cô còn cảm thấy Trần Văn Văn là người có tâm cơ, có đầu óc nhỉ?
Nhưng dựa vào quan sát của cô mấy ngày nay thì hình như đâu giống vậy.
Chẳng lẽ cô sai sao?
Trước đó cô còn nhắc nhở hai nhóc con cẩn thận, không hiểu sao Mạc Vân Tình thấy hơi xấu hổ.
Mạc Vân Tình nghe Mạc Sở Sở nói, ừ một tiếng.
Mạc Sở Sở lắc đầu, thở dài: "Tội nghiệp đồng chí Lâm."
Mạc Vân Tình: "..."
Sau đó lại nghe thấy cô nhóc kích động: "Tính cách đồng chí Lâm tốt thật đấy, nếu đổi lại là cháu, cháu đã đi vào trong nhà, tạt nước vào hai người đó rồi."