Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ

Chương 36: Mạc Vân Tình: Cậu Chắc Chắn Đây Là Nữ Ba?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiệu Đông Dương cười ha hả, hỏi lại: "Có sao?"

Hạ Đình Dục không nói chuyện, yên lặng nhìn cậu ta.

Thiệu Đông Dương có hơi chột dạ, ngượng ngùng sờ mũi: "Chẳng phải do tôi sợ cậu bị sắc đẹp làm mờ mắt sao?"

Hạ Đình Dục nghe thấy câu này, trợn mắt: "Lời này đang nói cậu mới đúng."

Thiệu Đông Dương cười khúc khích: "Sao tôi có thể là người như vậy được, tôi và cậu mặc chung quần lớn lên đó."

Anh ta vừa nói vừa nắm lấy vai Hạ Đình Dục.

Hạ Đình Dục hất tay anh ta ra: "Lời của loại bạn chó như cậu không tin được."

Thiệu Đông Dương:... Đau lòng quá.

Có bài học của ngày hôm qua, hôm nay không có náo loạn gì, cho đến ngày thứ hai.

Nhóm thanh niên trí thức mới đến bắt đầu ra ruộng làm việc.

Đúng lúc, chị em nhà họ Trần được chia làm cùng mảnh đất với Mạc Vân Tình.

Trần Tư Tư liếc nhìn Mạc Vân Tình, lúc đi qua người cô còn hừ một tiếng.

Mạc Vân Tình lựa chọn không thèm nhìn hành động ngây thơ đó.

Không có cách nào, ai bảo đầu óc nữ ba này ... Không được tốt cho lắm.

Trần Văn Văn nhìn thấy hành động của Trần Tư Tư, nhíu mày, không vui: "Tư Tư."

Trần Tư Tư bĩu môi, thu lại nét mặt.

Trùng hợp hai người hướng dẫn của bọn họ là mẹ Thiết Đản và mẹ Cẩu Tử.

Vốn dĩ hai người đi sau không nhìn thấy hành động của Trần Tư Tư.

Trần Tư Tư do mẹ Thiết Đản hướng dẫn, Trần Văn Văn do mẹ Cẩu Tử hướng dẫn.

Hai người dẫn theo hai chị em.

Mẹ Thiết Đản nhìn Trần Tư Tư: "Tôi chỉ làm ba lần, cô nhìn cho kỹ."

Nói xong không nhìn cô ta có biểu cảm gì, trực tiếp đào khoai.

Sau khi xong ba củ, đưa cuốc cho Trần Tư Tư.

Trần Tư Tư tay chân luống cuống, mơ màng nhìn mẹ Thiết Đản.

"Chị gái à, tôi không biết làm."

Mẹ Thiết Đản chưa từng thấy người ngu như vậy.

Lấy lại cuốc, giọng lạnh nhạt: "Tôi đào trước, cô rũ sạch đất trên khoai sau đó đặt vào giỏ."



Trần Tư Tư có thể nhận thấy người phụ nữ này không thích cô ta, trong lòng khó chịu, nhưng không dám tỏ thái độ.

"Được."

Bên kia, mẹ Cẩu Tử vừa đào vừa nói: "Đào khoai thực ra không khó, cô nhìn tôi đào một lúc rồi, cô thử làm đi."

Trần Văn Văn gật đầu, giọng yếu ớt: "Cảm ơn chị Lưu."

Nếu hôm qua Lưu Thúy Hoa không gặp qua miệng lưỡi của cô trí thức này thì sẽ nghĩ đây là một cô gái dịu dàng.

"Cô giũ sạch đất trên khoai rồi đặt vào rổ."

Trần Văn Văn ngồi xuống nhặt khoai, trả lời: "Vâng, chị Lưu."

Ngoại trừ Trần Tư Tư phàn nàn mấy câu về việc phải dậy sớm buổi sáng, thì không có việc gì.

Ngày tiếp theo, khi tan làm buổi chiều, hai chị em họ và Mạc Vân Tình một đi trước một đi sau quay về.

Trần Tư Tư khóc nức nở: "Chị, em mệt quá."

Từ trước tới giờ Trần Văn Văn cũng chưa từng phải làm việc này, cũng có chút chịu không nổi, an ủi: "Mấy ngày sẽ quen."

Trần Tư Tư nghĩ đến chuyện sáng mai cũng phải làm việc, không kìm chế nổi, nước mắt rơi xuống: "Em không muốn làm việc nữa."

Trần Văn Văn mệt mỏi, cảm giác đau nhức trên người càng khó chịu hơn, nhưng phải kiên nhẫn dỗ dành: "Tự em muốn tới, đã đến rồi thì không phải do em quyết, hơn nữa đám người Đình Dục cũng có thể thích nghi, em không thể kiên trì thêm chút sao?"

Tiếng khóc của Trần Tư Tư nhỏ đi, khuôn mặt ngượng ngùng.

Thút tha thút thít: "Nhưng anh Đình Dục không thích em, em nói chuyện với anh ấy, anh ấy còn ngó lơ em."

Trần Văn Văn đau đầu, chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Bây giờ vì mệt muốn rút lui?

Cuộc trò chuyện của hai người rơi vào tai Mạc Vân Tình không thiếu một chữ.

Mặt Mạc Vân Tình khó hiểu: "Cậu chắc chắn đây là nữ ba?"

Hệ thống im lặng.

Giọng nói lo lắng: "Chắc là do hiện giờ nữ ba còn nhỏ."

Mạc Vân Tình nhíu mày, cô nữ ba này không cùng đẳng cấp với nữ ba mà cô biết.

Hệ thống chột dạ.

Trần Văn Văn bị cô ta quấy đến đau đầu, giọng nói mang chút cáu kỉnh: "Được rồi, lau nước mắt của em đi."

Trần Tư Tư bị bộ dạng của chị gái dọa, mắt vẫn còn đẫm nước.

Trần Văn Văn không kiên nhẫn: "Chút nữa bị người khác thấy còn tưởng chị bắt nạt em."

Trần Tư Tư oan uổng nhưng cũng đành chịu.

Thành phố S.

Trong một sân nhỏ.



A Tinh cầm một con dao găm, trên đó có khắc một ít đường vân kỳ lạ, giơ lên mặt một người đàn ông, cười nhạt: "Lá gan lớn thật đấy."

Mặt người đàn ông bình tĩnh, nhìn A Tinh: "Thất tiểu thư quá khen."

Khuôn mặt A Ngọc tràn đầy sát ý: "Nói đi, là ai ra lệnh cho anh theo dõi chúng tôi, nếu nói ra tôi có thể tha cho anh một mạng, nếu không, hừ."

Khuôn mặt người đàn ông không vì lời nói mà có sự thay đổi.

"Thuộc hạ chỉ đi ngang qua, không theo dõi các tiểu thư."

A Tinh gảy nhẹ con dao trong tay, cười: "Xem ra anh không định nói."

Người đàn ông không nói, khuôn mặt không đổi.

A Tinh mở miệng: "A Ngọc chặn miệng anh ta lại."

A Ngọc không biết lấy từ đâu ra một cái khăn màu xám, nhét vào miệng người đàn ông.

A Tinh tiếp tục mở miệng: "Tháo chân tay của anh ta."

Huyệt thái dương người đàn ông nhảy lên hai cái.

A Ninh nở nụ cười ôn hòa, đứng lên: "Em làm được."

Nói xong đi đến trước mặt người đàn ông, ánh mắt mang theo ý cười nhìn anh ta, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ.

Bàn tay thon dài lướt trên cánh tay người đàn ông, chỉ nghe thấy tiếng rắc một cái, cánh tay thứ nhất của anh ta đã bị bẻ gãy.

Cơn đau khiến cho gân xanh trên trán người đàn ông nổi lên.

A Ninh nhìn thấy gân xanh trên trán anh ta, cười, tiếp tục nói: "Anh thấy kỹ thuật này của tôi thế nào? Lâu rồi không sử dụng, hình như không tốt lắm."

Vừa dứt lời, một âm thanh rắc khác lại vang lên.

Lần này còn sử dụng phương pháp thô lỗ hơn lần trước, trên trán người đàn ông đổ đầy mồ hôi lạnh.

A Ninh nhìn hai đùi của anh ta, đau khổ nói: "Hai cánh tay đã gãy rồi, còn hai cái đùi, nên xử cái nào trước mới tốt."

Rắc, rắc hai tiếng, người đàn ông rêи ɾỉ, con ngươi đỏ ửng vì đau.

A Ninh nhìn khuôn mặt khốn khổ của người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp mang chút áy náy: "Ấy chết, không ngờ cả hai cái đều gãy rồi, thực xin lỗi."

A Ngọc che miệng cười ha ha: "Anh chín xấu quá đi."

A Ninh lấy khăn lau tay: "Con nhóc này lại nói nhảm rồi."

Người đàn ông ngồi trên ghế, miệng bị bịt kín, khuôn mặt đỏ rực.

A Ninh thu lại nét mặt kia, nghiêm túc nhìn bọn họ: "Giao anh ta cho em, em tự đưa anh ta về, quãng đường còn lại anh sẽ không đi cùng mọi người."

A Tinh gật đầu: "Được."

A Ngọc rót cho cậu ta một chén trà, nói: "Anh chín, lên đường chú ý an toàn."
« Chương TrướcChương Tiếp »