- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hệ Thống
- Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ
- Chương 35: Hạ Đình Dục Không Hiểu
Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ
Chương 35: Hạ Đình Dục Không Hiểu
Hệ thống áy náy nhìn Mạc Vân Tình.
Nó thực sự không cố ý.
Mạc Vân Tình mặc kệ nó, nằm xuống một chút đã ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Năm giờ sáng.
Mạc Vân Tình uống một bình sữa, ăn hai quả trứng gà, cầm mũ, ra cửa.
Hôm nay cô không cần đi tách ngô, nhưng phải đi đào khoai.
Ra ngoài ruộng, Mạc Vân Tình đến chỗ phó đội trưởng lấy dụng cụ và đồ đựng, đi thẳng tới địa điểm được phân phó.
Bên cạnh cô là An Tịnh, thanh niên trí thức có cảm giác tồn tại thấp nhất trong nhóm.
Người giống như tên, An Tịnh, yên tĩnh.
An Tịnh cảm nhận được ánh mắt của cô, nhìn qua.
Nhìn thấy là Mạc Vân Tình, hơi bất ngờ.
Sau đó lại cúi xuống làm việc.
Cô ấy gật đầu chào cô.
Quay lại làm việc.
Mạc vân Tình cũng gật đầu chào lại một cái, thấy cô ấy bắt đầu, cũng bắt đầu theo.
Mặt đất hơi khô nên việc đào bới hơi khó.
Ban đầu công việc khá thuận lợi, dù sao "Mạc Vân Tình" cũng từng làm qua.
Sau khi đào được nửa luống, lòng bàn tay hơi khó chịu.
Tốc độ của cô chậm lại, mặt trời cũng ló rạng.
Thời gian càng dài, lòng bàn tay càng đau.
Nắng trên đầu, vừa nóng vừa mệt, tay cũng đau.
Mạc Vân Tình dừng lại, đi sang một bên, uống mấy ngụm nước, sau đó từ từ làm tiếp.
Chờ đến hơn mười giờ, Mạc Vân Tình có thể cảm nhận bàn tay đã đau đến mức như không phải của mình nữa.
Sau khi cân, đo chiều dài làm được, Mạc Vân Tình về đến nhà, cả người như tê liệt.
Hệ thống: "Kiểm tra thấy trên tay của ký chủ bị thương, đã chuẩn bị xong thuốc trị thương."
Tiếng nói vừa dứt, trong tay Mạc Vân Tình đã xuất hiện một lọ thuốc mỡ, bông y tế, băng gạc.
Mạc Vân Tình cười: "Không ngờ cậu còn có mặt quan tâm vậy."
Hệ thống có hơi xấu hổ: "Chia sẻ vui buồn cùng ký chủ là việc hệ thống nên làm."
Mạc Vân Tình nhíu mày, không nói gì nữa, chịu đựng cơn mệt mỏi, rửa sạch tay, lấy một cây kim, chọc vỡ bọc nước trên tay, lau sạch nước, bôi thuốc, cảm giác mát lạnh làm giảm bớt cơn đau đớn.
Sau khi nghỉ ngơi, Mạc Vân Tình cởϊ qυầи áo bẩn, để một bên, vào bếp, nấu cháo khoai lang, chiên một củ khoai tây.
Sau đó cô đi tắm, lấy đồ ăn vặt đặt lên giường, bật quạt, không ngủ vội.
Cô nặn tay chân một lượt, thả lỏng cơ bắp đau nhức do sử dụng quá tải.
Sau mười phút mới nằm xuống nghỉ.
...
Sau bữa trưa.
Lâm Vân Khiết đi vào phòng của Mạc Lâm Lâm: "Cho hỏi phòng mấy người còn một chỗ trống đúng không?"
Mạc Lâm Lâm và Hạ Hiểu Vy nhìn cô ấy, gật đầu: "Ừ."
Lâm Vân Khiết xấu hổ, hỏi: "Tôi có thể chuyển sang đây không?"
Hạ Hiểu Vy và Mạc Lâm Lâm liếc nhìn nhau, sau đó quay sang An Tịnh.
An Tịnh gật đầu: "Có thể."
Hạ Hiểu Vy và Mạc Lâm Lâm cũng nói: "Có thể."
Lâm Vân Khiết thở dài, nở nụ cười: "Cảm ơn."
Sống cùng hai chị em kia quá khó.
Cô ấy có thể nhịn cả đêm hôm qua đã là cực hạn rồi.
Mạc Lâm Lâm hỏi: "Có cần chúng tôi chuyển đồ giúp không?"
Lâm Vân Khiết vẫy tay, cười: "Đồ của tôi không nhiều lắm, không cần làm phiền đâu, mọi người vừa tan làm, cũng mệt mỏi, tôi sẽ sang ngay."
Nói xong, cô ấy đi ra ngoài, sang bên cạnh thu đồ đạc.
Trần Tư Tư nhìn thấy, hừ lạnh.
Lâm Vân Khiết không quan tâm, dù sao họ cũng chẳng thân quen.
Hơn nữa cái cô Trần Tư Tư này nhìn đã biết tính cách đại tiểu thư, Trần Văn Văn kia cũng thế, không thể ở cùng loại bạn cùng phòng này được.
Đồ đạc của Lâm Vân Khiết không nhiều, rất nhanh đã thu xong.
Một người không cầm được nhiều, chỉ đành chạy hai chuyến để chuyển qua.
Lâm Vân Khiết sắp xếp đồ xong, cười nói: "Sau này chúng ta là bạn cùng phòng, xin được giúp đỡ nhiều hơn."
Mạc Lâm Lâm cũng cười: "Chăm sóc lẫn nhau."
Hạ Hiểu Vy mỉm cười, gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, chăm sóc lẫn nhau."
An Tịnh không nói chuyện, chỉ gật đầu.
Dù sao cũng chưa thân, nói chuyện mấy câu thì yên lặng.
Lâm Vân Khiết không quấy rầy họ nữa, trời chưa sáng đã phải ra đồng, trưa mới được về, chắc chắn rất mệt, nói tiếp có vẻ không ổn.
Bên cạnh.
Trần Văn Văn đi từ ngoài vào, thấy bên trong trống rỗng, nhíu mày hỏi: "Dọn đi rồi?"
Vẻ mặt Trần Tư Tư không tốt: "Ừm, thu dọn đồ sang bên kia rồi."
Trần Văn Văn nói: "Đi cũng tốt."
Trần Tư Tư nhanh chóng hiểu lời Trần Văn Văn, mặt tốt hơn, sau đó nghĩ đến gì đó, nhíu mày: "Chị, cô ta có thể nói những câu hôm qua chúng ta trò chuyện với con khốn kia không?"
Trần Văn Văn do dự: "Chắc không đâu, nhìn mặt vẫn đáng tin."
Sau khi nói xong, lại nghĩ gì đó: "Nói thì cũng làm được gì, tối qua chúng ta cũng có nói gì đâu, với lại đã kết thù, em cho rằng người ta không biết chúng ta sẽ nghĩ cách trả thù à?"
Trần Tư Tư nghĩ cũng đúng, không quản nữa.
Trong phòng của đàn ông cách họ một bức tường.
Thiệu Đông Dương thở dài một hơi: "A Dục, nếu không cậu viết thư về nhà hỏi sao oan gia này lại tới vậy?"
Hạ Đình Dục không cần nghĩ đã đáp: "Không cần, chỉ là những người không quan trọng thôi."
Thiệu Đông Dương nghe vậy cũng không thấy bất ngờ.
"Cậu vẫn nên cẩn thận, mấy ngày này đừng nói chuyện với đám người đồng chí Mạc, không khéo cái cô Trần Tư Tư kia lại phát điên cắn người."
Hạ Đình Dục ừ một tiếng.
Hai chị em nhà họ Trần thích chú cháu nhà họ Hạ cũng không phải chuyện bí mật.
Nhưng hai chú cháu nhà họ Hạ không thích hai chị em đó là chuyện ai cũng biết.
Người lớn hai nhà đều không nhúng tay vào.
Chỉ cần không phải quá đáng, bọn họ đều nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.
Đây cũng là lý do hai chị em nhà họ Trần có thể mặt dày theo đuổi hai chú cháu nhiều năm như vậy.
Cho dù thẳng thừng từ chối, hai người đó cũng coi như không thấy.
Thiệu Đông Dương nhớ đến tiếng tát hôm qua, tặc lưỡi, nghĩ thôi đã thấy đau.
"Lâu không gặp, tính khí của tiểu thư Trần Tư Tư tăng lên không ít."
Hạ Đình Dục nhìn anh ta: "Cậu cảm thấy hứng thú với người ta à?"
Mặt Thiệu Đông Dương ghét bỏ: "Ai thấy hứng thú với cô ta."
Hạ Đình Dục thản nhiên: "Từ hôm trước tời giờ, cậu đều nói về người ta."
Thiệu Đông Dương tức giận: "Chẳng phải là vì cậu ...."
Hạ Đình Dục chặn lời anh ta: "Đừng, tôi không chịu nổi."
Khóe miệng Thiệu Đông Dương giật giật: "..."
"Nghĩ gì vậy, ý của tôi là đang nhắc nhở cậu, chú ý đến hai người đó nhiều hơn, cậu hiểu không?"
Hạ Đình Dục không hiểu nhìn lại: "Tôi ngu lắm à?"
Thiệu Đông Dương ngơ ngác: "Sao lại hỏi vậy?"
Hạ Đình Dục nói: "Không phải thì sao lần nào cậu cũng nhìn tôi bằng cái ánh mắt như nhìn thằng ngu vậy?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hệ Thống
- Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ
- Chương 35: Hạ Đình Dục Không Hiểu