Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ

Chương 29: Qua Nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Đình Dục nghe vậy, thật ra có hơi xấu hổ.

Đúng là lúc bọn họ mới tới bị ghét bỏ thật.

Chuyện cần nói cũng chỉ có vậy, sau khi nói xong, gọi tên mấy người, cho mọi người tản ra.

Buổi trưa.

Mạc Sở Sở qua nhà.

Mạc Vân Tình hỏi: “Chị ba cháu sao rồi?”

Mạc Sở Sở vừa cười vừa nói: “Không có chuyện gì nữa rồi ạ.”

Cô ừ một tiếng: “Vậy thì tốt.”

Mạc Sở Sở chống cằm: “Sáng nay, đại đội trưởng nói mấy ngày nữa sẽ có một nhóm thanh niên trí thức tới, cũng không biết có hòa hợp được không?”

Mạc Vân Tình chán nản: “Bình thường cũng không gặp mấy, có hòa hợp hay không thì vẫn thế.”

Mạc Sở Sở suy nghĩ, gật đầu: “Cũng phải.”

Đột nhiên Mạc Vân Tình nhờ đến chuyện xem mắt của anh trai Mạc Sở Sở: “Chuyện hôn nhân của anh cháu sao rồi?”

Nói đến chuyện này là Mạc Sở Sở lại tức, thở dài: “Người ta ngứa mắt nhà cháu.”

Mạc Vân Tình nghi ngờ, không phải hôm đó nói chuyện rất tốt sao: “Sao thế?”

Mạc Sở Sở nhíu mày: “Nhà họ đòi một trăm đồng tiền sính lễ, còn cả một trăm cân lương thực, nhà cháu lấy đâu ra nhiều thế.”

Khóe miệng Mạc Vân Tình giật giật, một trăm đồng còn muốn một trăm cân lương thực, sao bọn họ không đi cướp luôn đi.



“Anh của cháu nói thế nào?”

Mạc Sở Sở: “Anh cháu bảo quên đi.”

Mạc Vân Tình nhướn mày, cô nhớ hôm đó hình như Mạc Lập Quốc có cảm tình rất tốt với cô gái kia, may mà vẫn giữ được lý trí: “Ừ, quên đi, lại tìm, chắc chắn sẽ có cô gái tốt gả vào nhà cháu.”

Mạc Sở Sở cười: “Anh cháu cũng nói thế.”

Mạc Tinh Tinh đi từ xa tới: “Mạc Sở Sở.”

Mạc Sở Sở quay sang nhìn: “Chị ba.”

Mạc Tinh Tinh ừ, rồi quay sang chào Mạc Vân Tình: “Cụ tổ ạ.”

Đây coi như là lần đầu tiên cô chính thức gặp Mạc Tinh Tinh, đúng là một mỹ nhân mặt em bé, dáng người ma quỷ.

“Ừ.”

Mạc Tinh Tinh không được tự nhiên, móc từ trong túi hai quả trứng gà rừng đưa cho Mạc Sở Sở: “Cho này.”

Mạc Sở Sở được quà mà sợ, nhìn Mạc Tinh Tinh: “Cho em?”

Mạc Tinh Tinh nghiêng đầu: “Cầm.”

Mạc Sở Sở cười khúc khích, nhận lấy: “Cảm ơn chị ba.”

Cô ấy đưa một quả cho Mạc Vân Tình: “Cụ tổ, cụ lấy một quả đi ạ.”

Mạc Tinh Tình không có ý kiến.

Mạc Vân Tình đưa tay nhận lấy, chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Mạc Sở Sở: “Ngồi đi.”



Mạc Tinh Tinh do dự một giây, sau đó gật đầu: “Cảm ơn cụ tổ.”

Mạc Vân Tình nhìn Mạc Tinh Tinh, thấy tâm trạng cô ấy không tệ, hạnh phúc thay cô ấy.

Có thể buông là tốt, dù sao vẫn còn rất nhiều đàn ông tốt.

Không cần phải treo cổ mãi trên một cái cây.

Hơn nữa cái cây đó lại còn là đồ cặn bã.

Mạc Tinh Tinh thấy Mạc Vân Tình ngây người: “Trên mặt cháu có dính gì sao?”

Mạc Vân Tình lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Không có, chỉ là nhận ra mấy đứa nhà cháu đều rất đẹp.”

Hai cô gái đột nhiên được khen, cảm thấy ngại ngùng.

Mạc Sở Sở dỗi: “Cụ tổ lại lấy chúng cháu ra trêu rồi.”

Mạc Vân Tình lắc đầu: “Không trêu.”

Không biết có phải do hào quang của nữ chính hay không mà trai gái nhà đó đều rất xinh đẹp.

Người trong thôn tuy rằng cũng khá, nhưng không thể so với nhà họ được.

Mạc Tinh Tinh nhìn Mạc Vân Tình: “Cụ tổ cũng rất đẹp.”

Mạc Vân Tình ngơ người, nở nụ cười: “Cũng đẹp.”

Hai đứa nhóc này hài thật.

Nhưng mà Mạc Tinh Tinh cũng nói không sai, đúng là cô cũng rất đẹp, chủ yếu là do đều được kế thừa gen tốt của cha mẹ
« Chương TrướcChương Tiếp »