“Chị Linh muốn gặp chị.”
Mạc Vân Tình lạnh nhạt: “Dẫn đường.”
Đây là mục đích tới đây hôm nay của cô.
Mạc Vân Tình đi theo thằng bé, qua tầm bảy, tám lần rẽ, cuối cùng đi tới một căn nhà nhỏ.
Ngoài cửa có một thiếu niên ngồi trên đất, che mũ rơm, dựa vào tưởng ngủ.
Cậu bé gọi: “Anh A Cẩu, người chị Linh muốn gặp đã đến.”
A Cẩu mệt mỏi đáp: “Ừ.”
Sau đó đẩy cửa: “Tự vào đi, chị Linh ở bên trong.”
Mạc Vân Tình nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó nhấc chân đi vào.
Vào trong, ngẩng đầu là thấy một người phụ nữ mặc sườn xám màu xám ngồi ở đó, chân bắt chéo, đôi chân thon dài, mê hoặc, mái tóc đen được búi lại bằng một cây trâm.
Đôi mắt đào hoa lộ ra nét quyến rũ, đôi môi đỏ mọng nhả khói thuốc.
Người đó nhìn Mạc Vân Tình từ trên xuống dưới, cùng lúc đó Mạc Vân Tình cũng đang đánh giá lại cô ta.
Một lát sau, giọng nói mê hoặc của chị Linh vang lên: “Vào đi.”
Mạc Vân Tình đi vào, cởi mũ, lộ ra một khuôn mặt đen nhẻm, nhìn chị Linh bằng đôi mắt sáng rực.
Chị Linh thấy khuôn mặt đen như than của Mạc Vân Tình, khóe miệng giật giật: “Đen thật.”
Mạc Vân Tình: “...”
Chị Linh đưa tay chỉ chiếc ghế không: “Ngồi đi.”
Mạc Vân Tình nói tiếng cảm ơn, sau đó ngồi xuống.
Chị Linh nghe giọng của cô, hơi bất ngờ, đôi môi đỏ mọng nói câu đầu tiên: “Thì ra là một cô nhóc, gan cũng lớn ghê.”
Mạc Vân Tình: “...” Mới mở miệng đã bị phát hiện, xem ra chị Linh này cũng không đơn giản.
Nhưng mà nghĩ cũng đúng, có thể quản lí toàn bộ cái chợ đen, đơn giản mới là chuyện lạ.
“Thính giác chị Linh tốt thật.”
Chị Linh cười mỉm, nhìn Mạc Vân Tình, không quanh co mà nói thẳng: “Tôi thấy rất hứng thú với đồ trên tay nhóc.”
Mạc Vân Tình nhíu mày: “Không biết chị Linh định ra điều kiện gì?”
Chị Linh đột nhiên lại gần, mùi thuốc lá thoang thoảng vờn quanh chóp mũi cô: “Nhóc có thể quyết?”
Mạc Vân Tình cũng tiến lại gần, nói khẽ bên tai cô ta: “Không quyết được thì đâu được ngồi ở đây, đúng không? Chị Linh.”
Cô nói xong thì ngồi lại.
Chị Linh nghe vậy, nở nụ cười, ánh mắt không có ý tốt: “Nhóc con, nếu nhóc mà là đàn ông, chị đây có thể không kiềm chế nổi đâu.”
Khóe miệng Mạc Vân Tình giãn ra, cũng nói theo: “Nếu tôi mà là đàn ông, cũng sẽ không kiềm chế được trước chị.”
Chị Linh ngạc nhiên, cười hài lòng, ánh mắt cũng trở nên sâu xa hơn: “Thực ra cho dù là con gái, chị đây cũng không để ý đâu.”
Sau khi nói xong thì liếʍ môi một cái.
Trong lòng Mạc Vân Tình sợ hãi, nhưng mặt vẫn giữ bình tĩnh.
Chị Linh thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, cảm thấy không thú vị, nói: “Chia 5:5, nhóc xuất hàng, còn lại giao cho tôi.”
Mạc Vân Tình suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có thể, có điều, nơi giao hàng là do tôi chọn.”
Chị Linh do dự rồi cũng đồng ý: “Có thể.”
Cô xuất hàng, nguồn hàng còn tốt hơn nơi bọn họ tìm được, chuyện nhỏ vẫn có thể tiếp thu.
Hai người thỏa thuận nốt chỗ còn lại, Mạc Vân Tình cầm đồ rời đi.
Chị Linh cũng không phái người đi theo cô nữa.
A Cẩu nhìn hướng Mạc Vân Tình rời đi, cầm mũ, xoay người đi vào nhà.
“Chị Linh, có tin được không?”
Chị Linh nhả ra một làn khói, giọng lạnh nhạt: “A Cẩu, chị đã bao giờ nhìn sai người chưa, con nhóc này không đơn giản đâu.”
A Cẩu không nói chuyện.
Chị Linh biết cậu ta lo lắng cái gì, đứng dậy sờ mặt cậu ta: “Yên tâm, không có việc gì.”
A Cẩu vâng một tiếng, nhìn chị Linh bằng đôi mắt thâm sâu.
Chị Linh nở nụ cười, ngón tay vuốt trên xương quai xanh cậu ta mấy cái, xoay người đi vào.
A Cẩu cũng đi theo.
…
Mạc Vân Tình đi đến chỗ chị Linh nói, kêu hệ thống giúp đỡ xem có người ở xung quanh không.
Sau khi xác nhận không có người, Mạc Vân Tình mới mở cửa ra, đi vào, là căn nhà nhỏ, chỉ có một gian, Mạc Vân Tình đẩy cửa ra, tìm được cửa hầm.
Mạc Vân Tình kinh ngạc, một cái hầm rất lớn.
Cô lấy những thứ chị Linh muốn ra khỏi không gian, cho hệ thống xử lý chi tiết phía sau, nhìn căn hầm được chất đầy, cô hài lòng phủi tay đi.
Sau đó rời khỏi.
Trước khi đi cô còn kêu hệ thống tạo ra rất nhiều vết chân và vết bánh xe chuyển hàng.
Mạc Vân Tình không sợ chị Linh lừa cô, vì cô ta đã thanh toán hai phần ba tiền hàng.
Lúc cô về đến nhà đã là năm giờ chiều.
Mạc Vân Tình về phòng, lấy chỗ tiền chị Linh đặt cọc ra đếm.
Một nghìn ba trăm đồng, còn có một ít phiếu.
Người này ra tay hào phóng thật, vượt xa chỗ tiền hàng của cô.
Rất có thành ý.
Mạc Vân Tình lấy một khúc xương và một ít thịt từ không gian, nhóm bếp, lấy thêm ít củ cải nấu canh.
Mùi thơm bay xa, đám trẻ con quanh nhà đều than khóc.
Lời này không phải đùa, có lẽ do trùng hợp, trẻ con nhà bên khóc thật.
Sau khi hầm một tiếng đồng hồ, Mạc Vân Tình chia phần trong nồi thành bốn phần.
Đưa gần trước.
Cô cầm rổ sang bên hàng xóm.
Hiện giờ, Mạc Sở Sở đang ở nhà, nấu cơm tối trong bếp. Cô ấy thấy Mạc Vân Tình đi qua.
“Cụ tổ.”
Mạc Vân Tình ừ một tiếng, mở tấm vải che ra, một mùi thơm tản ra: “Hôm nay, ta lên thị trấn mua hai khúc xương lớn, nấu canh, mang qua cho nhà cháu một ít.”
Mạc Sở Sở nuốt nước miếng, rất thèm, thực sự rất thèm, lâu rồi trong nhà không ngửi thấy mùi thịt.
Có điều lý trí cô ấy vẫn nói: “Nó quá quý,cụ mang về ăn đi.”
Mạc Vân Tình khoát tay: “Trong nhà vẫn còn một bát, ta ăn không hết.”
Vừa nói xong, cô đã nhìn thấy chiếc bát lớn ở bên cạnh, đổ bát canh vào bát đó.
Tay chân nhanh nhẹn, tốc độ cũng rất nhanh, Mạc Sở Sở không dám giằng cô bởi vì bát canh vẫn còn đang bốc hơi nóng, nhỡ đâu cả hai bị bỏng thì không tốt.
Mạc Vân Tình làm xong, cầm rổ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Được rồi, ta về trước đây.”
Mạc Sở Sở nhìn bát canh, bên trong còn có thịt băm, nghĩ tới thời gian này người trong nhà cũng rất khổ cực, cắn răng, không bưng bát đuổi theo.
Nhưng trong lòng cũng âm thầm ra quyết định, đợi tối các anh về sẽ bảo họ lên núi xem có bắt được gà rừng hay thỏ rừng gì đó không, đưa qua cho Mạc Vân Tình.
Mạc Vân Tình không biết suy nghĩ trong lòng Mạc Sở Sở.
Hiện giờ, cô đang đi đến nhà trưởng thôn, người mở cửa là vợ ông ấy, Hồng Phượng Anh.
“Cụ tổ, cụ đến đây là?”
Mạc Vân Tình đáp: “Đi vào rồi nói.”
Hồng Phượng Anh nghiêng người cho cô vào, sau đó đóng cửa lại.
Mạc Vân Tình đi thẳng vào phòng bếp nhà họ.
Sau đó mở tấm vải che ra.
Hồng Phượng Anh nhìn bát canh thịt lớn, vội vàng nói: “Không được, không được, cụ mang về đi ạ.”
Mạc Vân Tình nhìn bà ấy: “Tôi nấu một nồi lớn, ăn không hết.”
Hồng Phượng Anh vẫn kiên trì: “Cụ từ từ ăn là sẽ hết thôi ạ.”
Mạc Vân Tình khua tay vẽ một nồi lớn: “Thực sự không ăn hết.”