Chương 23: Mạc Tinh Tinh (1)

Lý Minh nhìn khuôn mặt đau khổ của Mạc Tinh Tinh, trong lòng anh ta cũng rất khó chịu, nhưng anh ta không còn cách nào khác: “Tinh Tinh, em biết là anh thật lòng với em mà.”

Mạc Tinh Tinh nở nụ cười, cười đến khi chảy nước mắt, khuôn mặt châm chọc.

“Thật lòng? Anh thật lòng với tôi thì tại sao tôi nói muốn kết hôn với anh, anh không chịu, hiện giờ anh nói tôi anh muốn kết hôn với người khác.”

Mỗi câu mỗi chữ đều khiến Lý Minh không còn lời nào để nói.

Mạc Tinh Tinh thấy Lý Minh im lặng, không nói gì, lòng đau như cắt, cô ta thực sự rất thích Lý Minh, hai người ngoại trừ bước cuối, đều đã làm hết, cô ta vẫn cho rằng hai người sẽ trở thành vợ chồng.

Cô ta không ngờ anh ta còn có người khác, sau khi khóc một lúc, giọng Mạc Tinh Tình khàn đi: “Cô gái đó là ai?”

Lý Minh đúng là có mấy phần thật lòng với Mạc Tinh Tinh, hiện giờ anh ta vẫn thích Mạc Tinh Tinh nên kiên nhẫn dỗ dành.

Hơn nữa anh ta cũng tự nhận tình cảm mà Mạc Tinh Tinh dành cho anh ta đã đến mức không phải anh ta thì không được.

“Tinh Tinh, em tỉnh táo lại đi, anh…”

Mạc Tinh Tinh ngắt lời, lặp lại: “Tôi hỏi anh, cô ta là ai?”

Lý Minh nhíu mày, anh ta không thích Mạc Tinh Tinh nói chuyện với anh ta như vậy, nhưng khi nhìn đến nước mắt của cô, tức giận vì anh ta, rất đáng yêu, nên không tính toán.

Anh ta thở dài, rồi nói: “Văn Mẫn Ngọc.”

Mạc Tinh Tinh lại cười, chỉ là lần này ít đau lòng hơn, thêm chút chế nhạo: “Đồng chí Văn, chẳng trách.”

Lý Minh vội vàng giải thích: “Tinh Tinh, anh thực sự yêu em, nhưng mà cô ấy mang thai đứa con của anh, em cũng biết nhà của anh ba đời đều con một, anh…”

Mạc Tinh Tinh nhìn anh ta, một lúc sau thì nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không quấn lấy anh nữa, từ giờ trở đi, chúng ta không còn gì liên quan đến nhau nữa.”

Mặt Lý Minh tối đi, định giữ Mạc Tinh Tinh lại: “Tinh Tinh, em thực sự muốn vậy sao? Mặc dù anh kết hôn nhưng chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, anh không yêu cô ấy, anh chỉ yêu em.”

“Chờ sau khi đứa nhỏ được sinh ra, anh sẽ ly hôn, đến lúc đó anh sẽ cưới em, Tinh Tinh, xin hãy tin anh.”

Vốn dĩ Mạc Tinh Tinh còn đang đau khổ, giờ thấy bộ dạng này của Lý Minh còn cả những lời anh ta nói, đột nhiên cảm thấy trước đó bản thân như bị mù.

“Yêu tôi? Anh yêu tôi còn lên giường với cô Văn kia, yêu tôi còn có con với cô ta, Lý Minh, sao trước kia tôi không phát hiện anh khiến người khác ghét như vậy chứ?”

Trong lòng Lý Minh cảm thấy bất an, hình như anh ta sắp mất đi điều gì đó rất quan trọng, anh ta muốn giữ lại nhưng không được, nhíu mày: “Tinh Tinh, giữa anh và cô ấy chỉ là một sai lầm.”

Mạc Tinh Tinh lạnh lùng nhìn Lý Minh bằng ánh mắt chán ghét, quát: “Đủ rồi, Lý Minh, chúng ta kết thúc, không cần dây dưa nữa, nếu không đến tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra cái gì đâu, anh nhớ cho kỹ, nơi này là thôn nhà họ Mạc.”



Câu cuối cùng là cảnh cáo, cũng là nhắc nhở, anh ta không có cách nào về lại thành phố, vẫn phải sống ở cái thôn này.

Mạc Tinh Tinh nói xong thì chạy đi.

Để lại Lý Minh với khuôn mặt u ám.

Mạc Vân Tình và Mạc Sở Sở không dám thở mạnh, đến khi Lý Minh rời đi một lúc lâu, hai người mới ngã ngồi trên đất, thở dốc.

Giọng Mạc Sở Sở đầy tức giận: “Lý Minh này đúng là không phải con người mà, nếu như để chú ba với thím ba cháu biết, anh ta không chết cũng mất một lớp da.”

Mạc Vân Tình nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Mạc Sở Sở nói: “Ta nhớ hình như Mạc Tinh Tinh luôn bắt nạt cháu.”

Mạc Sở Sở ngơ người, thở dài, không biết làm sao: “Từ nhỏ chị ba đã như vậy, chị ấy có thể bắt nạt cháu, nhưng nếu như để chị ấy biết người khác bắt nạt cháu, chị ấy sẽ dạy dỗ người đó, đôi lúc đến cháu cũng không hiểu sao chị ấy lại như vậy.”

Mạc Vân Tình không có anh chị em nên không hiểu.

Cô cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Mạc Tinh Tinh.

Chẳng lẽ bắt nạt em gái phải bắt đầu từ nhỏ? Không thể nào, nữ chính rất đáng yêu mà.

Lúc Mạc Vân Tình còn đang mải suy nghĩ, Mạc Sở Sở đã nói: “Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cháu thấy chị ba khóc thành như vậy.”

Mạc Vân Tình vỗ vai cô ấy: “Chuyện này cháu định làm thế nào?”

Mạc Sở Sở rất hiểu Mạc Tinh Tinh, nếu biết hai người nhìn thấy chuyện này, Mạc Tinh Tinh chắc chắn sẽ thấy khó chịu hơn là tức giận.

“Để chị ba tự xử lý đi, chị ấy cũng không muốn cho cháu biết.”

Mạc Vân Tình ừ một tiếng, an ủi mấy câu, sau đó kéo cô ấy đi tìm rau dại và nấm.

Chuyện này cũng để lại trong lòng Mạc Vân Tình một dấu vết.



Nơi ở của trí thức.

Thời điểm tan tầm buổi chiều.

Sau khi ăn tối, Lý Minh và Văn Mẫn Ngọc rời khỏi nhà cùng nhau.

Mạc Lâm Lâm lộ vẻ nghi ngờ: “Hai người họ ở bên nhau từ bao giờ thế?”

Hạ Hiểu Vi lắc đầu: “Không biết.”



An Tịnh không nói gì, cầm quần áo đi tắm.

Bốn nữ trí thức, Mạc Lâm Lâm và Hạ Hiểu Vi khá thân nhau, An Tịnh thuộc loại một thân một mình, còn quan hệ với Văn Mẫn Ngọc thì cũng chỉ ở mức bình thường.

Hạ Đình Dục và Thiệu Đông Dương liếc nhìn nhau, đại khái cũng đoán được họ muốn đi đâu.

Ai mà ngờ được hai người bình thường chẳng thấy nói với nhau được hai câu lại ở bên nhau từ bên giờ, trong bụng còn có một đứa bé.

Lúc này, chắc là họ đến chỗ đại đội trưởng để xin nghỉ, sau đó xin đại đội trưởng phân cho bọn họ một căn nhà ở riêng.

Ngoại trừ ba người Hạ Đình Dục biết chuyện này, những người khác còn không hiểu tại sao hai người lại đi ra ngoài cùng nhau.

Đến khi hai người kia trở về đã là một tiếng sau.

Hai người cũng không giải thích với sự tò mò và quan sát của mọi người.

Mãi cho đến ngày thứ hai.

Hai người đó đi lên thị trấn một chuyến, mang về một túi kẹo cưới to, nói hai người đã đi đăng ký kết hôn, hôm nay sẽ dọn ra ngoài.

Trừ ba người Thiệu Đông Dương, những người khác đều khϊếp sợ.

Mặc dù mọi người rất ngạc nhiên sao hai người lại bên nhau, nhưng người ta đã không muốn nói, họ cũng không hỏi: “Chúc mừng.”

Văn Mẫn Ngọc ngượng ngùng: “Cảm ơn.”

Trên mặt Lý Minh cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười này không phải xuất phát từ tận đáy lòng.

Hai người không cho mọi người cơ hội hỏi dò, thu dọn đồ đạc, rời đi.

Cả quãng đường đều do Lý Minh xách đồ, ai không biết còn tưởng Lý Minh là người biết chăm sóc.

Thật ra Lý Minh sợ Văn Mẫn Ngọc làm đứa con trong bụng bị thương.

Sau khi đi đăng ký, hai người đã đến bệnh viện kiểm tra, đúng là Văn Mẫn Ngọc mang thai, tuy nhiên tháng vẫn còn nhỏ nên cần chú ý.

Lý Minh xách món đồ đi, mọi người ăn ý tụ tập ở gian chính.

Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Từ Quốc Hiên hỏi: “Mọi người cũng không biết hai người đó ở bên nhau khi nào sao?”